ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 288

bạc dần thành một màu thép phẫn nộ, cũng là lúc trái tim nàng bị nghiến
thành trăm mảnh.

Giờ đây nàng không còn thị tộc nào ình nữa. Cha nàng chẳng buồn

bận tâm để viết cho nàng một lá thư. Nàng giờ là kẻ bị ruồng bỏ, không hơn
gì một con tốt thí trong mối thù truyền kiếp giữa hai nhà Cameron và
MacDonnell, và là nô lệ tình nguyện phục vụ cho uy quyền tình dục của
Morgan MacDonnell.

Nỗi đau khổ cứ thế thẫn thờ trôi qua nhiều giờ từ khi nàng đặt chân

đến phòng ngủ đơn côi của nàng, đợi Morgan đến. Đến quá nửa đêm, nàng
cuộn mình trong chiếc ghế, nơi họ đã từng chia sẻ những nụ hôn chúc ngủ
ngon và chìm dần vào giấc ngủ, chỉ cựa quậy không yên khi những âm
thanh thê lương từ chiếc kèn túi len lỏi vào những giấc mơ chẳng bình yên
của nàng.

*

* *

Nắm tay của Morgan đấm thẳng xuống lá thư của Dougal, làm vỡ dấu

niêm phong. Tiếng rền rĩ từ chiếc kèn túi vật vờ trôi qua khung cửa sổ của
ngôi nhà tranh anh thường lui tới, những nốt nhạc thô sắc như chế nhạo anh
với vẻ đẹp của chúng. Chết tiệt Eve! Bà ta cứ như dàn đồng ca Hy Lạp hát
lên lời phán quyết cuối cùng, một lời nhắn nhủ không sao quên được về sự
điên rồ của chính cha anh khi đem lòng yêu mến một kẻ Cameron. Chẳng
phải lời cuối cùng của Angus là ca ngợi nhan sắc của Elizabeth, và cử chỉ
cuối cùng của ông là nâng cốc chúc mừng vẻ đẹp của bà sao?

A những ngã người xuống chiếc ghế, rồi gục đầu vào đôi bàn tay.

Những giờ tăm tối ít ỏi trước bình minh đang co cụm lại bên ngoài ngôi
nhà. Anh biết những điều anh phải làm là xua đi nghi ngờ, hoặc xác minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.