ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 314

hai tuổi một lần nữa, chạy băng qua bãi cỏ đầy bóng mây, sau lưng là tiếng
thét đầy hy vọng của một cô bé. “Cậu ơi! Cậu ơi!”. Tiếng hét đã khiến anh
nhẫn tâm chạy trốn nàng.

Morgan ở giữa Sabrina và những người cưỡi ngựa đang đến khi đoàn

người của thị tộc Cameron co cụm lại trên những tảng đá nhô cao dưới
chân một ngọn đồi dốc. Những tiếng la hét cảnh báo hỗn loạn vang lên,
theo sau những tiếng hí đinh tai của những con ngựa đang cảm thấy kinh
hãi. Ánh mắt của Morgan không lúc nào rời khỏi Sabrina. Khi nàng lao
mình xuống một dải đất dựng đứng, anh ép mình chạy nhanh hơn, biết rằng
anh phải chặn nàng lại trước khi nàng tiến đến chỗ ngoặt chết người tiếp
theo.

Có một con đường dễ gây nhầm lẫn là một dải hiền hòa, lượn ngoằn

ngoèo, chỉ cách vài phân cho tới gờ đá. Với tốc độ của Pookah thì con ngựa
sẽ không bao giờ giữ vững được. Và cả anh cũng vậy, Morgan chợt nhận ra.
Chỉ có duy nhất một con đường cho Sabrina cơ hội.

Anh khụy một gối xuống, rút khẩu súng trong áo choàng của anh ra

với một cử động uyển chuyển, cầu nguyện thuốc súng không bị ẩm bởi cú
lao mình xuống hồ nước ban nãy. Vài tiếng súng lác đác nổ lớn. Những
người Cameron đang gào thét về phía anh. Những tiếng vó ngựa như chồm
về phía anh từ tất cả mọi hướng. Nhưng tay anh không bao giờ lưỡng lự.

“Tao xin lỗi”. Anh thầm thì. Nghiến chặt hàm răng trước cơn rùng

mình vì thống khổ, anh nâng khẩu súng lên, nhắm thẳng vào cái đầu duyên
dáng của Pookah trong tầm ngắm và nổ súng.

Trước khi con ngựa có thể trượt chân, Morgan đã hạ súng xuống để

đứng bật dậy và tiếp tục chạy. Pookah lảo đảo trong một điệu nhảy khủng
khiếp trước gờ đá. Gầm lên gọi tên Sabrina, Morgan lao mình khỏi đống
tuyết cao lừng lững.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.