ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 327

trí nàng. Giọng của Morgan. Sự gần gũi của Morgan. Đôi bàn tay của
Morgan trên người nàng. Sự khẩn nài của nàng dâng cao thành sợ hãi.
Những vết cắt đen tối của kí ức ùa vào nàng. Tiếng vó ngựa nện thình thịch
xuống con đường quanh co. Hình ảnh Morgan lờ mờ trên đồng cỏ vụt qua
mái tóc nàng. Giật mạnh chiếc bờm của Pookah cho đến khi những sợi lông
thô như những sợi cước thép của nó cắt vào lòng bàn tay của nàng. Nàng
phải đến với Morgan. Cảnh báo với anh về Eve. Quả quyết với anh rằng
niềm tin của nàng đối với anh sẽ không bao giờ lụi tàn.

Nàng đấu tranh với những mảnh vụn của cơn đau, đấu tranh với những

lời thì thầm cám dỗ hãy buông xuôi đầy mê muội, nàng lờ đờ hé đôi mắt để
rồi bị lóa bởi ánh lửa rực rỡ chiếu trên mái tóc như dệt của Morgan. Sau khi
chìm vào bóng đêm của địa ngục, sắc màu của mái tóc anh như soi rọi, như
tắm cho những đường nét trạm trổ trên gương mặt anh trong thiếp vàng.
Nàng khẽ nâng tay lên, đau đớn muốn được chạm vào anh. Một niềm hạnh
phúc cuốn lấy nàng. Nàng đã thành công! Morgan vẫn còn sống! Những
giọt nước mắt biết ơn đong đầy trong đôi mắt nàng khi nàng cố gắng bật
lên thành lời.

“Bác sĩ. Cô ấy lại bắt đầu cựa quậy. Tốt nhất ông nên đến đây đi.”

Giọng Morgan khàn khàn và thật cương quyết.

Nàng điên cuồng quơ cào khi một ai đó như con thú to lớn, kích động

lao về phía chiếc giường. Kể cả khi nàng thét lên để phản kháng trong lặng
câm, ngay lập tức thức cặn đắng chát đó đã đổ lên môi, bỏng rát như axit
trôi xuống cổ họng khô khốc của nàng.

Khi nàng lại chìm vào đại dương của sự lãng quên, một tiếng rên tuyệt

vọng thoát ra cho sự thất bại của nàng khi muốn để mọi người hiểu rằng,
cảm nhận đớn đau còn tốt hơn nhiều so với không cảm nhận được bất cứ
thứ gì.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.