ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 329

Bác sĩ Montjoy lén lút liếc trộm về phía cánh cửa. “Xin ngài làm ơn...

Tôi không nghĩ cậu ta quan tâm đến tôi. Nếu cậu ta cứ đinh ninh rằng dù
sao đi nữa tôi cũng gánh trách nhiệm thì...” Ông ấy ngừng lại trước một dấu
hiệu chẳng lành.

“Không có chút hy vọng nào sao?”

Vị bác sĩ lắc lắc đầu buồn bã. “Chân cô ấy...”

Những từ của ông lại díu lại với nhau không hề mạch lạc như nỗi sợ

hãi lạnh băng đã làm tê liệt mọi giác quan của Sabrina. Vào lúc đó đôi chân
nàng dường như là thứ quan trọng nhất đối với nàng, giờ còn nặng nề với
cơn nhức nhối âm ỉ. Nhưng dù thế, nàng chỉ biết có một cách thông dụng
để chữa ột chiếc chân bị gãy trầm trọng. và chẳng phải nàng đã nghe
chuyện kể về những chiến binh bị mất chân họ trên chiến trường vẫn còn
sống để ca thán về những cơn đau hay kể cả vì ngứa ngáy sao? Nuốt khan,
nàng tập trung mọi sức lực để trộm nâng chiếc mền lên từng chút một. Một
tiếng thở phào nhẹ thoát ra khi nàng nhận thấy chân nàng vẫn còn đó, được
bó nẹp nhưng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn. Nàng không thể nén nụ cười hớn
hở thấp thoáng.

Bác sĩ Montjoy tiếp tục. “...Gờ đá đã ngăn cú ngã, nhưng trọng lượng

của con ngựa đã đè nát những chiếc xương trên ống chân cô ấy. Vì chồng
cô ấy đã không cho tôi cắt cụt chúng đi...”

Cảm ơn anh, Morgan, Sabrina thì thầm trong câm lặng. Tạ ơn Chúa.

“... Những thanh nẹp vẫn tiếp tục được dùng thử ở London vì công

dụng cố định xương của chúng, nhưng không ai thật sự biết chúng có giúp
ích được chút nào trong trường hợp này không. Theo tôi thì cô bé sẽ sống
sót, nhưng tôi sợ là cô ấy không thể đi được nữa”.

Nụ cười của Sabrina lụi tàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.