ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 330

Hai người quay khỏi cửa sổ đối diện với nàng. Không còn thời gian để

hành động nữa, cũng không còn thời gian để suy tính nữa. Nàng nhắm
nghiền đôi mắt, cố mua cho nàng thứ duy nhất còn nằm trong khả năng của
nàng – thời gian.

*

* *

Sabrina cố giữ mình bất động khi Morgan lao ào ào qua chiếc giường,

sải chân qua ranh giới của phòng ngủ như một con sư tử bị giam cầm.
“Không phải giờ đáng lẽ cô ấy phải tỉnh rồi sao, bác sĩ? Ông đã bỏ không
cho cô ấy dùng cồn thuốc phiện ba ngày chết tiệt trước rồi còn gì?”

Khi những bước chân của chồng nàng nhỏ dần, Sabrina lén hé một bên

mắt. Tấm áo choàng xòa rộng quanh bờ vai vững chãi của anh. Anh đã
bước vào một căn phòng ẩm mốc bốc mùi của người ốm trong luồng gió
trái nghịch đượm mùi cây cối và ánh nắng mùa đông. Luồng sinh khí tràn
trề của anh làm đau đôi mắt của nàng.

Trao một ánh nhìn lo âu cho cha nàng, vị bác sĩ lắc đầu. “Tôi đã gặp

trường hợp như thế này trước đây rồi, con trai. Cơ thể đơn giản chỉ ngừng
hoạt động, giữ tất cả năng lượng của nó để tự chữa lành các vết thương. Cô
ấy sẽ tỉnh lại khi nào cô ấy sẵn sàng”.

Sabrina nhắm vội mắt khi Morgan lại gần chiếc giường. Nàng có thể

cảm nhận được làn sóng ngờ vực lơ lửng quanh anh. “Tôi tự hỏi...”, anh
lầm bầm. Nàng nghe thấy khoảng lặng của anh, tiếng lạo xạo của những
trang giấy to dần. “Tôi thề quyển sách này đã ở chân giường vào sáng nay”.

Chiếc gối lún xuống dưới sức ép khủng khiếp từ hai lòng bàn tay

Morgan ở hai bên đầu nàng. Sức nóng từ ánh nhìn chằm chằm của anh như
muốn thiêu đốt nàng. Nàng sợ cử động, sợ cả thở. Mái tóc anh cù vào mũi
nàng và nàng gắng gượng kiềm chế để không hắt hơi một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.