ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 328

* *

Hai ngày sau, Sabrina hé mở được đôi mắt. Bối rối và kinh ngạc trước

cảm giác dễ chịu mà bản thân đang cảm thấy, nàng liếc mắt nhìn xung
quan. Phòng ngủ hiện lên lờ mờ, nhưng không đến mức không thể định
hình được mọi thứ. Một dải nắng hẹp hất qua tấm mền, thông báo sáng mùa
đông đã tới với sự duyên dáng thật giản đơn.

Bóng của hai người đàn ông in trên cánh cửa sổ, mái tóc rối bù của họ

như được bao quanh bởi những vệt nắng. Giọng nói của họ va mạnh vào
đôi tai vẫn còn lạ lẫm với âm thanh của nàng, nhưng cuối cùng, nhờ tách
rời được hai chất giọng lẫn lộn ấy, nàng có thể nhận ra âm điêu Scot du
dương của cha nàng, và một âm thanh lạo xạo quen thuộc của một người
đàn ông luôn gắn liền với những vết thương từ thời thơ ấu của nàng cùng
những chiếc kẹo bạc hà được nhét vào đôi tay mũm mĩm của nàng. Sự xuất
hiện của bác sĩ Montjoy khiến nàng bối rối. Nàng không thể nhớ được đã
bao lâu rồi nàng chưa ốm hay mắc một cơn cảm cúm nữa.

Quá mải mê trong kí ức hỗn độn từ ngày thơ bé, nàng giật mình khi

trông thấy nét mặt nghiêng nghiêng đã già đi rất nhiều của cha nàng.
Những vết hằn mệt mỏi như được tạc thêm quanh cái miệng biểu cảm của
cha nàng. Màu bạc trắng vốn đã bao phủ hai bên thái dương giờ lác đác trên
khắp phần tóc đen của ông. Nàng như bị cuốn phăng đi bởi sửng sốt lẫn
đau đớn, rồi dịu lại bởi một chuỗi cầu nguyện tạ ơn Chúa khi nàng chợt
nhận ra cuộc phục kích của Eve đã thất bại.

“Papa?” Môi nàng mấp máy, nhưng không một âm thanh nào chịu

thoát ra. Lưỡi của nàng đã cứng lại bởi quá lâu chưa cử động.

Cha nàng chà chà bàn tay rã rời trên bộ râu không hề được cắt tỉa của

ông. “Chúng ta đợi đủ lâu rồi. Phải nói cho cậu ta biết thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.