ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 344

Sau khi Morgan đi khỏi, Sabrina mò mẫm tìm bó hoa dại mà nàng đã

vùi dập một cách tàn nhẫn trên giường. Xiết chặt lấy những cành hoa mảnh
mai, nàng cuộn mình lại, khóc nức nở sau những bông hoa bé nhỏ ấy.

*

* *

Một tuần sau đó, Sabrina ngồi trên giường, đợi chuyến xe ngựa sẽ

mang nàng về trang viên Cameron.

Dougal mặc quần áo cho nàng với sự dịu dàng và kiên nhẫn như ngày

xưa, khi nàng vẫn còn là một đứa trẻ. Nàng thụ động như một con búp bê
đã bị gãy hết tay chân khi ông luồn tay nàng vào ống tay áo, vuốt lại vạt
dưới của chiếc áo lông để che đi những thanh nẹp. Không thể chịu đựng
mãi sự im lặng của nàng, Dougal bỏ ra phía cửa sổ.

Ông thở dài nặng nề khi quay lại nhìn khuôn mặt con gái yêu. Tái nhợt

và xanh xao như một viên ngọc trai, nàng trông mỏng manh yếu đuối đến
tưởng như một cơn gió nhẹ cũng có thể làm cho nàng tan vỡ. Đôi môi mím
chặt như có phần gay gắt. Đôi mắt lạnh lẽo và xa xăm, có lẽ tâm hồn nàng
đang ở một nơi nào đó mà không ai trong số họ có thể theo đến được.

Trái tim ông quặn thắt vì bất lực, vì thương con. Ông muốn giày xéo

Morgan, hay Chúa Trời, cả định mệnh nhẫn tâm vùi dập đứa con gái xinh
đẹp của ông, nhưng mỗi khi ông đứng trước tấm gương thì chỉ thấy đôi mắt
tội lỗi của chính mình. Ông có thể thương hại Morgan, từ bỏ Chúa Trời,
nhưng ông không tìm được cho trái tim mình một khoảng bình yên hay sám
hối.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của ông là ông sẽ mắc một sai lầm lớn khủng

khiếp khi để Sabrina đi khỏi nơi này. Nàng đã khăng khăng nhất định rời
khỏi lâu đài MacDonnell càng nhanh càng tốt, ngay khi con đường tan băng
và bác sĩ nói nàng có thể chịu được chuyến đi dài. Lúc đầu Dougal định để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.