ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 345

nàng lại vài ngày, để nàng có thể giành lại được gã đàn ông thô thiển đã
tránh mặt nàng kể từ cái đêm ông bước vào căn phòng đó, con gái ông đang
thiếp đi và những cánh hoa kim tước ẩm ướt bám lấy đôi má còn chòe
nhoẹt nước mắt.

Nhưng tiếng khóc than não nùng “Cha phải đưa con về! Con muốn

mẹ!” làm cho tình yêu của ông đối với con gái lại trỗi dậy, lấn át cả những
dự định của ông. Dougal không từ chối được con gái mình bất cứ điều gì.
Những dự định thất thường của ông đã đẩy Sabrina đi quá xa. Giá như Beth
có ở đây! Beth sẽ biết phải làm gì. Bà là người duy nhất có đủ dũng khí
cấm Sabrina không được ăn bánh ngọt khi mà nó có thể làm cho nàng đau
bụng, bắt nàng tiếp tục leo lên con ngựa nhỏ của nàng bằng được, sau khi
nàng đã bị ngã và cứ ôm chặt lấy chân của cha, kêu khóc để xin nghỉ bữa
tập.

Sự lặng lẽ của Sabrina làm cho ông cảm thấy nản lòng, Dougal bèn nở

một nụ cười gượng gạo. “Nào con gái, con đã không ra khỏi giường suốt
mấy ngày nay rồi. Mặt trời vừa ra khỏi những đám mây kìa. Để cha đưa
con đến đây ngắm cảnh bên ngoài nhé”.

“Kìa, cha, con không muốn đâu...”

Lần này Dougal từ chối sự cự tuyệt của cô con gái. Ông nâng nàng lên

thật cẩn thận và đi lại phía cửa sổ. Ông ngồi xuống bậu cửa rộng, ôm gọn
nàng trong tay như khi nàng còn bé, choàng dậy và gào khóc suốt đêm vì
những cơn ác mộng. Chỉ khác rằng đây là một cơn ác mộng mà cả hai cha
con không thể thoát ra được.

Yên vị trong vòng tay người cha, Sabrina cảm thấy tảng băng trong

người mình dần tan chảy. Nàng không thể cưỡng lại tình yêu của cha. Cố
gắng ngăn lại những giọt nước mắt mà nàng đã chịu đựng từ khi đuổi
Morgan ra khỏi phòng, nàng tì má mình vào ngực cha, cảm thấy thật bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.