ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 357

Elizabeth nắm chặt đôi bàn tay trong lòng. Chúng cứng ngắc như thể

được lồng trong đôi bao tay bằng thép chứ không phải lớp vải sa tanh.

Dougal cọ cọ chòm râu một cách cáu kỉnh. “Nếu cậu ta từ chối gặp

chúng ta thì sao?”

“Cậu ta phải gặp chúng ta”, vợ ông trả lời chắc nịch. “Cậu ta nợ con

bé quá nhiều. Nếu không vì cậu ta, con bé sẽ không rơi vào tình cảnh khốn
khổ này”.

Nếu không vì anh, tiếng Dougal vọng lại trong câm lặng, sự kiềm chế

yếu ớt đó khiến ông đau đớn. Ông rùng mình ớn lạnh khi chiếc xe ngựa xóc
lên ở khúc quanh nguy hiểm đã lấy đi của con gái ông mọi thứ, chỉ để lại
cuộc sống tàn tạ.

Thật đau đớn cho họ khi phải chứng kiến hậu quả ban đầu sau tai nạn

của Sabrina – đôi bàn tay run rẩy không ngớt của nàng, những giọt nước
mắt trước những thất vọng và trái ý nhỏ nhoi nhất, khó khăn của nàng trong
việc đảm đương những việc đơn giản mà nàng đã từng rất xuất sắc như
thêu thùa hay chơi đàn clavico. Giáng sinh đã đến trang viên Cameron
trong không khí căng thẳng, đầy những nụ cười gượng ép và những bữa ăn
được chuẩn bị với sự thiếu hăng hái.

Dougal không thể tham dự vào dịp này, nhưng sau Giáng sinh, tất cả

mọi thứ đã thay đổi. Đau đớn hoang mang trong đôi mắt Sabrina đã trở nên
trầm trọng tới mức nguy hiểm, như đống bùi nhùi khô chỉ đợi tàn lửa.

Ông đã mang con gái ông xuống phòng tranh vào mỗi tối và đặt nàng

trong một chiếc ghế trước lò sưởi để họ có thể chịu đựng qua những lễ
nghi, cố gắng vờ như mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.

“Cảm ơn Papa”, nàng nói nghiêm nghị khi ông gấp mền bao quanh đôi

chân nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.