ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 361

qua những khung cửa hình mũi tên, làm ứ lại ánh nắng hiu hắt và thúc
những nhánh dài của chúng bám sâu vào lớp hồ vụn còn sót lại trên tường,
như muốn tuyên bố rằng chỉ còn thời gian là quan trọng trước thứ quyền
lực của chúng đang dần dần chi phối hoàn toàn gian đại sảnh này.

Dougal rùng mình, cứ như toàn bộ lâu đài này đã chìm vào một câu

thần chú tăm tối và mùa đông bất diệt của những linh hồn vậy.

Ông lắc đầu, “Không”, ông thì thào, ngập ngừng phá tan không khí

tĩnh lặng khủng khiếp. “Con gái chúng ta chưa bao giờ sống trong nơi này”.

Nhăn nhó ghê tởm, Elizabeth nhấc viền váy lên cao hơn một chút so

với sàn nhà ngập ngụa phân chim và những chiếc xương trắng hếu nho nhỏ
của những sinh vật không may. Từ hành lang mịt mù xuất hiện chiếc bóng
chuyển động của một con thú to lớn. Đẩy Elizabeth ra sau mình, Dougal
nhanh chóng rút khẩu súng ra.

Một giọng nói rung rung thoát ra khỏi bóng tối, theo sau là gương mặt

trắng bệch của một người đàn ông với đôi cánh tay giơ lên. “Đừng bắn,
thưa ngài. Tôi không hề có vũ khí”.

Nuốt lại cơn giận le lói, Dougal nhét khẩu súng vào trong áo khoác

của ông, biết rằng thật may mắn khi giữ vợ ông ở quá xa có thể xảy chân
trước nhân dạng của Ranald. “Chúng ta đến để có vài lời với thủ lĩnh của
cậu”.

Anh họ của Morgan lê đôi chân và gãi sồn sột mái đầu như rơm lợp

nhà nhuộm đen. Nước da ngăm ngăm của anh ta đã tái xanh như thể vài
tuần rồi anh ta chưa được trông thấy ánh sáng mặt trời. Một cánh tay khác
vẫn treo lên thành một góc lòng thòng như thể nó chưa bao giờ đỡ hơn.

“Tôi không thể nói đó là ý hay đâu, thưa ngài. Cậu ấy không thể

xuống nổi đây trong nhiều ngày rồi. Cậu ấy chỉ chịu gặp tôi khi tôi mang
thức ăn...” Đôi mắt anh ta lảng tránh Dougal, “...hay là rượu thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.