ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 360

Dougal nẩy mình quay về với thực tại khi cỗ xe ngựa của họ ngừng

lăn bánh ở trong sân của lâu đài MacDonnell. Một bầu không khí lạnh lẽo
tiêu điều lơ lửng trôi quanh thành lũy của nó. Những bức tường to lớn chắn
mọi ánh nắng, giữ ùa xuân đến thật gần. Khi Elizabeth bước xuống xe
ngựa, bà kéo tấm khăn choàng thật kín để chống lại cái lạnh thấu xương.

Những nhánh xương xẩu của dây trường xuân bện chặt quanh những

tảng đá bạc phếch. Những ô cửa sổ tăm tối ngó xuống nhìn bọn họ như
những đôi mắt trợn trừng. Lo lắng nhìn quanh, những người theo hầu và
những người hộ tống rút vũ khí ra.

“Cất chúng đi”, Dougal quát, giật mình bởi giọng nói thô ráp bởi

chính ông trong cái nơi tĩnh lặng đến ma quái thế này. “Mấy người đang cố
làm cái gì thế hả? Bắt đầu một cuộc chiến à?”

Trao nhau những ánh mắt ngượng ngập, họ vâng lời, nhưng người

đánh xe lớn tuổi lầm bầm điều gì đó về “những tên MacDonnell đê tiện” và
vẫn ngang bướng giữ khẩu súng trường đặt ngang hai đầu gối của mình.

Dưới sức đẩy từ bàn tay của Dougal, cánh cửa của tòa lâu đài mở ra

với một tiếng kêu kẽo kẹt hoen rỉ. Trước khi ông có thể ngăn lại, Elizabeth
đã đi vun vút vào bên trong trước ông.

Dougal thiếu chút nữa đã đâm sầm vào lưng bà khi bà đứng tê liệt, ánh

mắt nghiêng khắp đại sảnh với sự kinh hãi không hề che giấu. “Anh đã để
con gái chúng ta sống trong đống rác này sao?”

Mất tinh thần và hoang mang trộn lẫn trong Dougal khi ông xem xét

tổng thể cảnh hoang tàn của lâu đài MacDonnell. Những mảnh tan tành còn
lại của mọi thứ đồ đạc – những chiếc bàn lật nghiêng gãy nát, những chiếc
ghế dài tách làm đôi như thể đã bị hứng chịu thứ sức mạnh khủng khiếp từ
nắm đấm của một tên khổng lồ. Mạng nhện găng kín những chân đèn, bay
phất phơ như tấm mành từ thế giới bên kia. Những chồi trường xuân trườn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.