ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 364

Morgan nghiêng đầu sang một bên. Vẻ thích thú lấp lánh như ánh đêm

đen bập bùng trong đôi mắt anh. “Thông minh làm sao. Bọn Cameron các
người luôn thông hiểu luật pháp nhỉ. Ông sẽ nói gì với quan tòa? Rằng tôi
chưa bao giờ đặt đôi bàn tay MacDonnell dơ dáy lên người cô ta à?” Anh ta
lười nhác nhấp nháy một bên lông mày. “À mà tôi đã làm thế rồi. Và cô ta
cũng thích lắm”.

Dougal nghiến chặt hai nắm tay của ông, nhớ lại bao nhiêu lần ông bị

buộc phải chịu đựng những lời chế nhạo trong cơn say của Angus
MacDonnell. Ông không được quên nhiệm vụ của mình. Ông sẽ quỳ gối
xuống trước người đàn ông này nếu cần thiết.

Đôi bàn tay ông thả lỏng ra. “Con gái ta cần cậu”.

Dougal nao núng khi Morgan ngửa đầu ra sau và rống lên cười sằng

sặc. Anh trượt chân rồi đổ sụp vào bức tường, chùi những giọt nước mắt cứ
thế tuôn trào. “Lạy Chúa, ông già. Cô ấy bị què rồi chưa đủ sao? Ông muốn
tôi kết thúc những gì tôi đã khởi đầu à? Giờ tôi nên giết cô ấy đi hả?”

*

* *

Ở tầng dưới Elizabeth ngồi cứng như đá trên chiếc ghế mà một thành

viên trong thị tộc MacDonnell đã tìm về cho bà, những móng tay tao nhã
của bà cào liên hồi lên tay ghế. Ranald ngồi bên mép của nền nhà lát đá
trước lò sưởi như một chú chó bị hắt hủi, thi thoảng lại trộm nhìn bà từ bên
dưới hàng mi cụp xuống của anh ta. Thật đáng tiếc khi một sinh vật xinh
xắn như vậy lại phải sinh sống trong cái nơi bẩn thỉu như thế này, Elizabeth
thầm nghĩ. Âm thanh duy nhất vọng xuống là những tiếng thì thào kì quái
của những tấm mạng nhện đầy bụi đang nhảy múa bên dưới những chân
đèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.