ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 365

Ranald bẻ răng rắc những đốt ngón tay của anh ta. Elizabeth nhảy

dựng lên, không khí như ma ám của tòa lâu đài bắt đầu ảnh hưởng đến
những dây thần kinh của bà. “Những người khác trong thị tộc của cậu
đâu?” Bà buột miệng hỏi, giọng nói của bà vang lên thật khác lạ trong
không gian tĩnh lặng.

Ranald nhún vai. “Ở lung tung. Morgan đã cho bọn họ đi. Đưa cho họ

những con cừu, những con bò, tất cả, trừ một vài con gà cùng một lượng ít
thịt muối”.

“Còn cậu? Sao cậu lại ở lại?”

Anh ta có vẻ lảng tránh câu trả lời bằng cách tỉ mẩn gột sạch từng lớp

bồ hóng trên cái quần xỉn màu đang mặc. “Cậu ấy là em họ tôi. Tôi không
thể để cậu ấy lại đây cho đến lúc chết như vậy được”.

Bà nghiêng người về phía trước và ngó đăm đăm vào gương mặt như

thiên thần của anh ta, bị lôi cuốn mơ hồ bởi ý nghĩ về lòng trung thành mà
bà nghĩ sẽ chẳng bao giờ trông đợi được ở một kẻ MacDonnell. “Cậu thành
thực tin rằng anh ta sẽ chết nếu như không có cậu sao?”

Anh ta thẳng thắn nhìn trực diện vào mắt bà. “Vâng thưa phu nhân.

Tôi tin rằng cậu ấy sẽ chết một mình nếu như không có tôi”.

Cơn choáng váng không thốt nổi lên lời của Elizabeth đã bị ngắt

quãng bởi bước chân chán nản của Dougal vọng xuống những bậc cầu
thang. “Anh đã khẩn cầu. Anh đã nài xin. Anh đã làm tất cả mọi thứ, chỉ
thiếu nước bò xuống dưới đất. Nhưng cậu ta chẳng may may mủi lòng”.

Lúc đầu Dougal tin rằng điều làm nên sự lấp lánh trong đôi mắt của

Elizabeth chính là những giọt nước mắt ứa ra, nhưng khi ông bước tới để an
ủi bà, bà đã gạt ông ra và hướng thẳng lên lầu.

“Beth, đừng em!” Ông gào lên, chạy đuổi theo bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.