ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 369

Khi người hầu gái bị dọa chết khiếp rón rén rút lui khỏi phòng khách,

một người khác cũng bỏ nốt công việc quét dọn của bà ta để nối chân bước
theo cô gái kia, rồi quăng về phía Sabrina một cái nhìn trách cứ. Tiếng suỵt
nhỏ của người đàn bà truyền đi rõ rệt trong sự tĩnh lặng của buổi chiều ở
ngôi biệt thự trong thành phố London.

“Thôi nào, cô gái, đừng khóc nữa. Chẳng có gì làm vui lòng thiểu thư

khi cô ta trong tâm trạng xấu cả. Sáng nay cô ta đã yêu cầu tôi mang cho cô
ta một quyển sách trong khi nó nằm cách những ngón tay dễ thương của cô
ta không quá vài xăngtimet. Vì sao ấy hả? Tôi chỉ kịp ngưng lại để thở cho
đến khi cô ta bắt đầu rống lên, ‘Chặt đầu chúng đi!’ như mọi lần khi có gì
không vừa ý cô ta.”

Những kẻ đáng ghét, Sabrina nghĩ, nàng lơ đễnh sờ cả bàn tay lên trán

như thể làm vậy thì có thể phát hiện ra một cứ một cơn sốt đang ẩn nấp
nào. Nàng thì nhận thức rất rõ ràng rằng những người hầu ở gia đình
Belmont dành hầu hết thời gian của bọn họ trong khu nấu bếp để bàn luận
về cô cháu gái tàn tật của ông chủ. Nhưng tại sao nàng phải quan tâm?
Nàng thích sự ác tâm còn hơn lòng thương hại của bọn họ nữa kìa. Và bên
cạnh đó, nó chẳng qua là bản tính tự nhiên của con người muốn được ngồi
lê đôi mách về những thứ kì dị thôi, phải không?

Như để chứng minh cho kết luận của nàng, Enid lạch bạch đi vào

phòng khách, vẫy vẫy một cuốn sách mỏng dính. “Em nhìn xem cái gì đã
khiến Stefan mang cho chị từ chỗ người bán hàng rong đây này!” Cô đổ
sập xuống một chiếc ghế bành thời Louis XIV, đá đá đôi dép lê của cô
trong thích thú. “Nghe nhé. ‘Bà Mary Toft[1] ở Goldalming mới đây đã
sinh hạ chú chó thứ mười bốn”.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.