ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 374

tưởng, một giấc mơ tình ái dịu êm như trong cuộc đời những người đàn bà
khác. Nàng thường tỉnh giấc vào giữa đêm, mơ hồ bởi bóng tối, bởi chiếc
giường bốn cọc phủ kín lụa mềm, và đôi chân vô dụng đầy thương cảm của
nàng.

Đôi lúc cảm thấy sợ hãi vì sự ốm yếu của bản thân, nàng lại gắng

trườn mình để với tới cuốn Kinh Thánh nàng nhét xuống bên dưới tấm đệm
lông vũ. Nàng vuốt ve những trang giấy cũ kĩ cho đến khi nhành hoa kim
tước héo khô hiện ra. Chỉ đến khi đó, hơi thở của nàng mới trở nên dễ chịu.
Chỉ khi đó nàng mới nhớ lại vẻ tê liệt hiện lên trên khuôn mặt của Morgan
và có can đảm để vuốt ve nhành hoa giữa những trang giấy, chỉ khi đó đôi
tay nàng mới không run rẩy nữa, không còn gì nữa cả, ngoại trừ sự cam
chịu.

Khi Sabrina nhìn ra, một chú bé với mái tóc vàng rực chạy qua đường,

đuổi theo một chú cún tròn trĩnh, một người đàn ông và một người phụ nữ
tay trong tay, một chú chim hót líu lo trên bờ giậu, tất cả như đâm vào trái
tim Sabrina với giai điệu tươi vui, song lại nhuốm màu tiếc nối.

Nàng vội chúi sâu hơn vào trong chiếc khăn của mình. “Chị đóng cửa

sổ lại cho em, Enid? Em nghĩ là em bắt đầu bị cảm lạnh rồi”. Khi Enid đặt
cuốn sách sang một bên và đứng dậy làm theo yêu cầu của cô, ánh nắng
đập mạnh vào khuôn mặt của Sabrina, mang theo sức sống mãnh liệt của
nó. Nàng cảm thấy choáng váng và nhắm chặt mắt lại. “Và kèo rèm nữa
được không Enid? Nắng làm em chói mắt”.

Nàng thở dài khuây khỏa khi những tấm rèm nặng nề được kéo lại,

nàng được trong bầu không khí u sầu để không còn đòi hỏi thêm gì nữa.

[1] Mary Toft (1701-1763) là người phụ nữ vào năm 1726 đã trở thành

chủ đề ọi cuộc tranh luận khi cô ta đã đánh lừa các bác sĩ tin rằng mình đã
sinh ra những chú thỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.