Sabrina nhận ra quá muộn rằng họ đang bấp bênh trên hai bậc thang
thấp dẫn đến phần rải sỏi của con đường. Thay vì hất nàng xuống như nàng
đáng bị thế, Morgan lại nắm lấy hai tay ghế và nghiêng nó về phía sau, dựa
tất cả sức nặng của nó lên hông anh. Những múi cơ trên cẳng tay anh kìm
kẹp nàng. Máu chảy rần rật trong cổ họng, Sabrina ngửa mặt nhìn anh, bị
giam cầm bởi vẻ đe dọa sôi sục trong đáy mắt anh.
“Gần đây tôi chưa cưỡng bức ai”, anh nói nhẹ.
Mùi xạ đậm đặc trộn lẫn giữa gỗ đàn hương và gỗ thông thoảng đến từ
phía anh, như chuốc thuốc mê cho ý thức thiếu thốn của nàng. Không phải
từ lúc xảy ra tai nạn Sabrina mới cảm thấy qúa bất lực, quá phụ thuộc vào
lòng nhân từ của một người đàn ông đến thế. Chiếc cằm cạo nhẵn của anh
chỉ cách đôi môi nàng vài xăngtimet, hơi thở nóng bỏng của anh hòa lẫn
với tiếng thở dài của nàng.
Nàng run run nhắm mắt lại, quá nhát gan để chứng kiến một cú ngã
khác mà có lẽ nàng sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
Chiếc ghế xóc mạnh xuống hai bậc thang, khiến nàng choáng váng.
Đôi mắt nàng vụt mở để nhận ra rằng hình ảnh xung quanh đang trôi tuột đi
với một tốc độ đáng báo động.
“Tôi không nhận ra anh thích tốc độ”, nàng hét lên giữa những tiếng
bánh xe lăn ầm ầm. “Nó còn hơn một trò giải trí văn minh, anh có nghĩ thế
không? Nhưng chắc chắn vẫn bị lu mờ khi đem so sánh với việc cướp bóc
và chém giết nhỉ?”
Những bước dài của Morgan không cho thấy bất kì một dấu hiệu chậm
lại nào. Anh rẽ vào một góc rải sỏi, nàng phải ấn sâu những móng tay trắng
bệch vào thành ghế để khỏi bị văng ra.
Giọng nàng vút lên, cáu kỉnh và gay gắt, nhưng thiếu hẳn di sự cay
đắng nàng đã nuôi dưỡng hàng tháng trời. “Nếu anh không chậm lại, tôi sẽ