ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 452

Bea bước vào bếp hai giờ sau đó, mang theo một khay trà vẫn còn

nguyên vẹn.

Cô lắc đầu buồn bã, xóa dần nét mặt trông đợi của bà nấu bếp. “Không

rót một giọt. Cô ấy cũng không ăn đến một mẩu vụn.”

Bà bếp ngồi một cách nặng nề xuống chiếc ghế đẩu, lơ đễnh chọc một

ngón tay vào những chiếc bánh nướng nguội ngắt bết lấy nhau. “Nếu ai đó
nói với bác một tuần trước rằng bác đang cố dỗ khẩu vị của tiểu thư với thứ
gì đó hơn axít, bác sẽ nghĩ họ bị thần kinh.” Gương mặt bà bỗng hớn hở.
“Thế nếu bác trộn thuốc đắp ngực cho cô ấy thì sao?”

Bea lắc đầu. “Cô ấy chẳng phàn nàn về bất cứ cơn đau nào. Cô ấy

không phàn nàn bất cứ chuyện gì. Cháu chưa bao giờ được nghe nhiều câu
‘cảm ơn’ và ‘nếu em vui lòng’ trong cuộc đời cháu đến thế. Côấy gần như
sẽ phục vụ cháu uống trà nếu cháu yêu cầu cô ấy làm vậy.”

Bà nấu bếp dựa cằm vào lòng bàn tay. Hai người phụ nữ ngồi trong im

lặng ủ rũ, cả hai đều ngạc nhiên khi nhận ra họ thích những đòi hỏi quá
quắt từ cơn thịnh nộ của Sabrina hơn thái độ lễ phép đến đau đớn của nàng.
Tia sáng cuối cùng đã rời bỏ đôi mắt của vị tiểu thư trẻ, bỏ lại chúng trống
rỗng và vô hồn như hai ngọn nến đã lụi tàn. Nàng đã bỏ quên những bộ
đầm trau chuốt và những tấm khăn choàng đắt tiền để mặc một chiếc váy
ngủ đơn sơ và quấn một tấm mền từ chăn phủ giường đã nhạt màu. Nàng
chỉ buộc mái tóc lỏng quanh vai hoặc thắt hai bím đơn giản như một đứa
trẻ.

Nàng từ chối ra khỏi phòng, chỉ ngồi trong chiếc xe lăn bất tiện đó cho

đến tận cuối ngày, nhìn chằm chằm về phía khu vườn ngoài khung cửa sổ
như thể đang đợi một điều gì đó sẽ chẳng bao giờ đến. Hoặc người nào đó.

Những tiếng đậm phá và những lời nguyền rủa không còn vọng lên

trong đêm từ phòng nàng nữa. Chẳng còn lại gì ngoại trừ sự im lìm trống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.