Ánh lửa chiếu lên nòng súng lấp lóa khi anh chỉa thẳng khẩu súng vào
ngực người chủ Cameron. “Luônluôn là như vậy. Tôi chỉ tin một người
Cameron mà thôi.”
Morgan dậm thình thịch lên những bậc cầu thang, vượt qua ba bậc một
lúc với từng sải chân dài của mình. Anh bước quanh phòng tranh, những
bước chân của anh dội vang một cách kì quái trên sàn gỗ như thể trang viên
này chưa từng biết đến những tiếng cười rúc rích hay những giọng ca cất
lên bài ca hạnh phúc. Một hành lang tối tăm trải ra trước mắt anh.
Anh bước thẳng vào đó mà chẳng hề ngần ngại, vội vã kiếm tìm cánh
cửa mà anh vẫn còn nhớ từ những ngày trẻ con, cánh cửa mà anh luôn
muốn bước qua, văng vẳng đâu đây những tiếng cười trong sáng, thơ ngây
của người con gái ấy.
Anh đưa tay ra đẩy cánh cửa đó, dường như thời gian đã ngừng lại ở
nơi này. Căn phòng vắng lặng, khăn trải giường vẫn phẳng phiu chẳng hề
có lấy một chút gợn, cũng như gương mặt vô hồn của con búp bê đặt trên
cái gối. Một bộ đồ uống trà nho nhỏ đặt trên mặt bàn làm bằng gỗ hồng
mộc. Morgan cầm một chiếc chén bé xíu trong số đó lên và nhìn ngắm,
những ngón tay anh dường như quá thô kệch, quá to lớn so với chính bàn
tay của anh.
Rồi chiếc ghế nhỏ không còn trống rỗng như lúc anh bước vào nữa,
trên đó mờ ảo hiện ra một bóng hình vẫn đọng lại trong tim Morgan:
Sabrina, đôi mắt lấp lánh, những lọn tóc xoăn như nhảy múa, con búp bê
không có mặt ấy đang được cô ẵm vào lòng, một chú mèo màu mè đang
liếm đĩa thức ăn vàtrông thật buồn cười với một cái nơ bằng lông vũ lủng
lẳng dưới cái cằm bé nhỏ của nó.
Tiếng nói van nài của một cô gái nhỏ vang đến từ nơi xa xôi nào đó,
yếu ớt đến nỗi không thể phá tansự im lặng của căn phòng này. Đến đây