Đôi môi Morgan sắp thành hình chữ v. “Bà đã ở Luân Đôn sao?”
“Phải.” Bà ta rút thứ gì đó ra khỏi áo choàng rồi ném về phía anh. Khi
nó đập vào ngực anh, Sabrina thấy thứ đó giống với túi tiền nàng đã trông
thấy cha nàng đưa cho Morgan. “Nhưng tôi không thể để mình bị mua bởi
vàng của lũ Cameron dễ dàng như cậu.”
Morgan nhìn chằm chằm vào túi tiền, gương mặt anh cứng lại. “Tên
ăn mày ư?”
“Tôi thà ăn xin còn hơn bán linh hồn cho Dougal Cameron.”
Chiếc túi trượt khỏi tay anh rơi leng keng trên sàn nhà bằng đá. “Tại
sao bà lại trở về đây, Eve? Tôi tha thứ cho bà về việc dạy Ranald chơi kèn
túi. Tôi cuối cùng cũng có thể tha thứ cho bà về việc giết nhầm cha tôi.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà vì đã khiến vợ tôi tàn tật.”
Vợ tôi. Sabrina khép mắt để chống lại dòng nước ấm áp đang chực
trào ra. Lại là những từ đó. Qúy giá. Yêu thương. Ngay cả dấu triện của vị
quan tòa cũng không đủ sức mạnh để xóa chúng đi. Nhưng những từ tiếp
theo của Eve đã khiến mắt nàng choáng váng bật mở.
“Đó không phải giết nhầm, chàng trai. Cái đích của tôi đã chính xác
khi tôi phi con dao về phía cha cậu.”
Nếu ở đây có một chiếc ghế đằng sau anh, Sabrina nghĩ rằng Morgan
sẽ ngồi xuống. Trán anh nhăn lại trong hỗn độn. “Nhưng tại sao?”
Sabrina hụp xuống khi Eve ngó sang xung quanh để lê đôi chân khập
khiễng về phía phòng tranh, bím tóc của bà ta sột sọat trên vai trước mỗi
lần di chuyển. Sự giận dữ run rẩy trong giọng nói của bà ta. “Bởi vì tôi
không thể chịu đựng thêm được nữa! Khi lão ta nâng cái cốc về phía Beth
quý báu của lão, tôi chỉ muốn lão ta câm miệng. Beth!” Bà ta khạc ra. “Lúc
nào cũng là Beth! Lão muốn con mụ ấy trở thành mẹ cậu, cậu biết chứ. Lão