“Mười hai tuổi,” bà ta kết thúc hộ anh, lời của bà ta lạnh lùng khi nhớ
lại nỗi đau.
Sabrina nuốt lấy sự thương hại đang dâng lên khiến nàng muốn ốm.
Sự thương hại nàng biết Eve sẽ khinh bỉ. Đầu Morgan rũ xuống. “Nếu bà
ghét ông ấy như vậy, tại sao bà vẫn ở lại sau tất cả ngần ấy năm?”
“Con không biết sao?” Eve khẽ nói. “Ta ở lại để gần con. Ta biết lão
sẽ không bao giờ để con đi. Lão sẽ săn đuổi ta đến tận cùng thế giới nếu ta
dám mang con theo. Lão đã giấu ta biệt ta đi cho đến khi con chào đời. Lão
không muốn ai biết được ta chính là mẹ con. Một sinh vật què quặt như ta.”
Sabrina chững khi nghe thấy nỗi sợ hãi của chính nàng dội đến. “Lão sợ thị
tộc sẽ nói rằng dòng máu của con đã bị ô uế. Rằng bọn họ sẽ yêu cầu một
trong những họ hàng của Angus lên làm thủ lĩnh. Lão không muốn ta nói
với con, và lúc lão ta chết tất cả đã quá muộn. Con đã kết hôn với con ranh
Cameron đó.”
Sabrina không thể không cảm nhận được nỗi đau đớn ủa Eve, nhận ra
rằng mưu đồ của chính bà ta đã cản trở tất cả ý định của bà ta. Bằng việc
giết Angus, bà ta đã bất giác ép buộc Morgan vào giường của một kẻ
Cameron. Bằng việc gây nên tai nạn cho Sabrina, bà ta đã giành được lòng
căm ghét khôn nguôi của chính con trai mình.
Morgan vẫn đứng chiếc đầu cúi xuống như thể cố gắng hấp thụ những
cơn cuồng phong quất vào người. Sabrina nín thở khi Eve làm một động tác
dịu dàng xa lạ, bà ta với tay lên định gạt những sợi tóc lòa xòa khỏi mắt
anh. Nhưng sự nhẫn nại của bà ta đã hủy hoại khoảng khắc ấy. Những tiếng
gào thét sợ hãi và chiếc lưỡi của ngọn lửa tham lamcuối cùng cũng liếm
đến đại sảnh.
Sabrina bắt đầu dằn mình để đứng dậy, bám chặt lấy những chấn song
trên tay vịn của phòng tranh với những ngón tay đau buốt của một tay.
Những mảnh vụn gỗ cào lấy da thịt nàng.