với chính Đức Chúa trời và người chứng giám trong mọi nghi lễ mà họ sẽ
tham gia trong suốt cuộc đời.
Còn các thành viên trong thị tộc trên cao nguyên chẳng hơn gì những
kẻ vô gia cư bị xã hội ruồng bỏ.
Ánh mắt Morgan xoáy vào nàng. “Tôi không tin rằng tôi sẽ không quỵ
lụy, nhưng tôi sai rồi. Tôi sẽ bò dưới đất van xin vì họ. Tôi sẽ chết vì họ.
Họ là tất cả những gì tôi có. Tất cả của tôi.”
Đã có người đàn ông nào bộc bạch bản thân trước nàng với những
cảm xúc mạnh mẽ và tha thiết như thế này chưa? Nàng tự hỏi. Trái tim
nàng chao đảo khi nhận ra Morgan còn mong muốn hòa bình hơn cha nàng
nhiều. Tất cả cuộc sống của anh ấy phụ thuộc vào nó. Và giờ đây, hy vọng
ấy đã chết trong bàn tay xảo quyệt của kẻ đã giết Angus.
Nàng dứt khoát bước về phía xà lim, muốn tạo cho anh chút dễ chịu
dù chỉ bằng những ngón tay vì chỉ những ngón tay mới có thể vươn qua
được chấn song.
“Đừng!”, anh gầm lên.
Sabrina cứng người. Cuối cùng thì nỗi đau và sự giận dữ anh kìm nén
sâu trong người đã thoát ra. Nàng nhìn thấy điều đó từ đôi mắt anh. Lời
cảnh báo của anh khiến nàng nao núng. Những sợi dây xích va vào nhau
loảng xoảng và những chiếc cùm chẳng khác gì những chiếc vòng tay bằng
sắt dễ vỡ khi anh gồng hai cánh tay đồ sộ của mình lên.
“Đừng”, anh lặp lại. “Đừng đến gần những chấn song”. Rồi mượt mà
hơn, “Cô không biết tôi có thể làm gì cô ư?”
Sabrina nhét hai bàn tay run rẩy vào túi áo. Một chút hơi ấm yếu ớt
vẫn tỏa ra từ một bên túi. Nàng rút ra một gói được bọc bằng vải lanh cẩn
thận.