ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 92

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi ông cất tiếng, Sabrina thề rằng

cha nàng đã liếc nhìn nàng. Khi ông cất giọng nhẹ nhàng, những từ ngữ
vang dội trong cả căn phòng cũng như Sabrina đã nói với Morgan mười hai
năm trước đây. “Chào mừng cậu đã tới với thị tộc Cameron, Morgan
MacDonnell”.

Lời chào hỏi được đưa ra như thể người đàn ông đó chưa từng bị giam

cầm cả tuần bên dưới chính sảnh lớn này vậy. Một khoảng im lặng, sau đó
là một tiếng thở dài chấp nhận từ dẫy ghế nơi Morgan đang ngồi, anh gục
gặc đầu một cách cộc cằn và coi đó là một cử chỉ đối lại với sự xã giao của
Dougal Cameron. Brian và Alex bước từ dưới hàng ghế lên và hộ tống anh
đi tới bệ đứng. Hộ tống hay để đề phòng? Sabrina tự hỏi, quan sát dáng vẻ
lùn tịt của hai ông anh mình so với Morgan. Đám đông nhường lối cho họ
đi qua như rẽ nước. Ánh mắt Morgan liếc qua Sabrina một cách hờ hững,
tựa như anh chẳng hề nhận ra nàng.

Sabrina bực bội bỏ về ghế của mình, phớt lờ ánh nhìn khó hiểu của

Enid. Morgan hiển nhiên sẽ bị xử tội vì dám khinh thường con gái của
Dougal.

Nàng chẳng thể chấp nhận cuộc sống khắc khổ của bản thân như

Morgan chấp nhận. Anh không nói một lời nào để thanh minh. Nếu như cha
nàng biết được hoàn cảnh mà anh đã đầu hàng thì có thể anh sẽ được giảm
nhẹ tội. Morgan độc đoán không chịu nói sự thực cũng giống như Dougal
Cameron chưa từng từ chối cô con gái mình điều gì.

Trước khi nàng nhận thức được mình đang làm gì, Sabrina đã nhảy ra

và thét lên, “Khoan đã!” Thay vì một mệnh lệnh dõng dạc như nàng đã
mường tượng ra, thứ âm thanh thoát ra từ miệng nàng chỉ như tiếng rên lên
không rõ nghĩa.

Morgan đặt chân lên cái bậc dẫn đến cái bục. Đôi mắt xanh của anh

nhìn thật dữ dội như cảnh báo Sabrina rằng anh chẳng quan tâm đến điều gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.