ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 93

nàng định nói, cho dù kết tội hay là nói đỡ cho anh. Chắc chắn là anh còn
khinh thường nàng hơn chính nàng đã nguyền rủa bản thân. Nàng có thể
trách anh được hay sao? Chẳng lẽ anh dẫn đầu một đoàn người như thế kia
đến đây để rồi chứng kiến anh đầu hàng một người phụ nữ tay không như
nàng? Anh sẽ trở thành một thằng hề, một trò cười, mọi sự tôn trọng anh
đang có sẽ biến mất.

Nàng ho khùng khục, cảm thấy như mình vừa mới nuốt cả một con

chuột. “Thứ lỗi cho tôi. Tôi vừa ngồi phải một mảnh vỡ”.

“Tôi có chỗ mà một cô gái có thể ngồi được đấy!” một giọng nói cất

lên từ cuối căn phòng.

“Ồ, Fergus, nhưng cái đó nhỏ hơn bất kì miếng vỡ nào đấy nhỉ!” một

giọng khác cất lên, đi kèm với nó là tiếng cười thầm giễu cợt từ phía những
kẻ MacDonnell.

Sabrina ngồi xuống ghế, thầm ước mình có thể bò xuống dưới mà

không ai phát hiện ra. Hai má nàng nóng bừng trước cái nhìn chê trách của
mẹ nàng.

Sau khi Morgan ngồi lên chiếc ghế ở bục xử tội, Dougal vung tay lên

ra hiệu cho những người ở hàng ghế đầu đứng lên nhường chỗ. “Tôi dành
một hàng ghế đầu cho những trưởng lão của MacDonnell. Tri thức và
những ý kiến của họ được tôn trọng trong phiên tòa này”.

Có những tiếng động nháo nhào vì xô đẩy và giẫm đạp lên nhau ở

đằng sau. Một người đàn ông gầy còm và trông rất già nua bị xô ra từ hàng
ngũ của những người MacDonnell, rồi lại bị đẩy lên phía trước bởi những
người đồng hành với mình. Ông ta lê bước đến hàng ghế đầu và ngồi
xuống, trông ông ta như một chú lùn bởi độ dài và rộng thênh thang của cái
ghế. Morgan tựa như chẳng nhìn thấy sự lộn xộn này. Cuộc sống của nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.