ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 107

Ba người họ im lặng, rồi Đinh Ngọc che miệng cười, Nguyễn Cảnh bật

cười lớn chỉ riêng Nguyễn Hoàn vẫn ngồi đó, tỏ vẻ mặt không hiểu. Tôi
nhìn mặt anh ta, thật rất buồn cười, không nhịn được nữa, tôi cũng cười lớn.

Đến khi chúng tôi cười xong, Nguyễn Hoàn mới dường như hiểu ra ý

câu nói ban nãy của tôi. Anh ta tức giận, đỏ mặt, chỉ tay vào người tôi:

- Đinh Thanh, nàng dám nói tôi không thơm tho.

Cả ba chúng tôi nghe thấy lại càng cười lớn hơn. Tôi cười đến mức nước

mắt chảy ra. Không ngờ Nguyễn Hoàn lại ngốc nghếch như vậy, lời nói
không thơm tho lại thành ra cả người không thơm tho.

Cả bốn người chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, chủ yếu vẫn là tôi và

Nguyễn Hoàn nói qua nói về, trêu chọc nhau. Bàn bên, Gạo và hai anh
chàng người hầu cũng ăn bánh, thỉnh thoảng cười theo những câu chuyện
đùa của chúng tôi.

Nguyễn Cảnh lên tiếng:

- Đã sắp đến giờ thả đèn hoa đăng. Chúng ta ra hồ Tả Vọng đi.

***

Vừa bước ra khỏi cửa lầu Dương Khê, tôi đã nhìn thấy Trịnh Khải đang

đứng ở bên đường đối diện. Anh đang nhìn tôi.

Tôi vui mừng trong lòng, tìm hoài rốt cuộc ngẫu nhiên cũng gặp được

Trịnh Khải. Tôi nói nhỏ với Đinh Ngọc:

- Em hơi đau bụng, em về phủ trước, chị cứ cùng Gạo đi ngắm đèn hoa

đăng.

Đinh Ngọc lo lắng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.