ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 139

Một ngày, Đinh Ngọc chống cằm hỏi tôi:

- Đinh Thanh, mấy ngày qua, em sợ chị làm bậy phải không?

Tôi ngớ người, ra Đinh Ngọc nhìn thấu những hành động trong mấy

ngày qua của tôi. Đúng là sau cái hôm tôi chạm vào nỗi đau của Đinh Ngọc,
tôi sợ chị sẽ nghĩ lung tung rồi bế tắc mà tự tử. Vì vậy tôi luôn cẩn thận
theo dõi chị ngày đêm.

- Em không có. – Tôi lấp liếm.

Đinh Ngọc cười, nụ cười hiếm hoi trong suốt hơn mười ngày qua, giọng

chị dịu dàng:

- Chị sẽ suy nghĩ cẩn thận việc có lấy Phan Huy hay không. Chị sẽ

không nghĩ quẩn đâu. Hôm nay Trung thu, em không muốn ra ngoài chơi
sao?

Tôi nghe đến Trung thu thì giật mình, tối nay tôi có hẹn với Trịnh Khải,

suýt chút nữa là tôi quên mất.

***

Tối Trung thu, cả nhà đã treo đèn lồng sáng rực, mâm cỗ cũng đã bày

biện. Tôi không cách nào ra phố được, bèn đợi đến lúc phá cỗ xong, tôi mới
dám cùng Gạo ra phủ.

Lúc này đã quá giờ Tuất, Trung thu trăng sáng, người đi lại trên phố rất

đông vui. Tiếng trống múa lân thùng thùng vang lên khắp con phố. Tôi nhớ
đường cũ, đi trước, Gạo theo sau.

Tôi đi rất nhanh, hồi hộp không biết Trịnh Khải có còn chờ tôi. Đến

trước đền cũ, tôi đứng trước cánh cửa gỗ, hít vào một hơi thật sâu để bình
tâm lại. Gạo hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.