ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 143

Khóe miệng Trịnh Khải giãn rộng ra, anh đưa tay vuốt nhẹ một bên má

tôi, giọng ấm áp:

- Hoài An, nàng chờ ta. Được không?

Tôi không biết tại sao Trịnh Khải muốn tôi chờ anh, nhưng tôi vẫn gật

đầu.

- Nếu... nếu nàng phải chờ rất lâu thì nàng có chờ ta không? – Trịnh

Khải siết chặt tay tôi.

Tôi cảm thấy Trịnh Khải đang có sự bất an trong lòng, dù không biết tại

sao, nhưng tôi không sợ hãi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

- Thiếp sẽ chờ chàng.

Lần này Trịnh Khải cười mãn nguyện:

- Ta nhất định sẽ đến tìm nàng.

Không có một lời yêu thương, chỉ có một lời hứa hẹn. Lời hứa chờ đợi

nhau.

Vì đã trễ, tôi phải chào tạm biệt Trịnh Khải để cùng Gạo trở về. Mỗi lần

gặp anh không hiểu sao cứ luôn ngắn ngủi đến vậy nhưng lại ngọt ngào
khắc ghi vào tâm cốt.

Những ngày qua thật ra tôi cũng từng lo rằng rồi mình cũng sẽ bị ép hôn

như Đinh Ngọc. Nhưng tôi lại cố trấn an bản thân, chỉ cần Trịnh Khải vẫn ở
đó, tôi sẽ không gả cho ai khác.

Sau tối nay, tôi càng thêm củng cố niềm tin của mình.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.