ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 142

- Đang nghĩ, nên lấy một viên đá quý lớn hay nhỏ, màu gì thì sẽ đẹp. –

Tôi cười.

Trịnh Khải nói, vẻ mặt nghiêm túc:

- Ta thấy ngọc trắng rất hợp với nàng, thuần khiết.

Ra Trịnh Khải đính một hạt ngọc trắng trên cây trâm là có ý đó. Tôi cúi

đầu cười:

- Vậy không cần thêm đá quý nữa, nghĩ tới nghĩ lui thì cây trâm này đã

rất đẹp rồi.

Trịnh Khải nghe thấy vậy thì cười lớn, lại đưa một tay cầm lấy cây trâm

trong tay tôi, cài lên đầu tôi cẩn thận. Tôi nghe tim mình run rẩy. Nhưng
đáy lòng lại ngọt ngào như mật.

Trịnh Khải nói nhỏ bên tai tôi:

- Ta muốn nghe nàng gọi ta.

- Công tử. – Tôi đáp ứng yêu cầu của anh.

- Không phải. Gọi lại đi. – Trịnh Khải yêu cầu lần hai.

- Trịnh Khải.

- Cũng không phải. – Anh cười.

Từ nãy đến giờ tôi chỉ cúi đầu, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn anh.

Trên gương mặt tuấn tú đó, nụ cười và ánh mắt tràn ngập yêu thương. Tôi
hít vào một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh bản thân, nói nhỏ:

- Chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.