ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 167

Ngày rước dâu cũng đã được ước định. Đó là ngày rằm hai tháng sau.

***

Một tối khi đang ăn cơm cùng cả nhà, quận công nói với mẹ cả:

- Lúc chiều tôi nhận được tin bà Tần đã qua đời được mười ngày, chôn

cất tại Nghi Xuân.

Lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra bà Tần mà quận công nhắc đến là ai. Mẹ cả

nghe thấy thì ngưng đũa, thở dài, nói không ngờ bà Tần lại ra đi nhanh như
vậy. Mẹ cả thôi ăn cơm, nói sáng mai sẽ đi chùa. Đến lúc về phòng, Đinh
Ngọc cứ nhìn tôi mãi, tôi đành hỏi chị:

- Đinh Ngọc, mặt em dính mực sao?

- Em không sao chứ?

Tôi ngớ mặt ra, tại sao Đinh Ngọc lại hỏi câu hỏi kì lạ như vậy.

- Mẹ Nguyễn Du mất, chị cứ nghĩ em sẽ buồn lắm. – Đinh Ngọc lắc đầu

nhìn tôi.

Trong đầu tôi bỗng như bị sét đánh qua, chấn động. Mẹ Nguyễn Du, bà

Tần qua đời. Sao tôi lại quên mất bà Tần là mẹ Tố Như. Tôi ngồi xuống
ghế, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Tố Như mồ côi cha mẹ rồi. Nghĩ tới đó,
nước mắt tôi đã chảy dài. Tố Như, cậu ấy mới mười ba tuổi, cậu ấy chắc
buồn và cô đơn lắm.

Đinh Ngọc hoảng hốt, cầm tay tôi:

- Đinh Thanh.

Tôi đưa tay gạt nước mắt rồi nghẹn ngào hỏi Đinh Ngọc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.