ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 189

Tôi thầm than, đúng là “anh hùng không qua ải mỹ nhân”, chúa thượng

quyền tối à còn sợ vợ, gả công nữ cho tên Đặng Lân chẳng phải giết con gái
mình rồi sao.

***

Mấy ngày sau, trời bỗng nắng ráo như chưa từng có những ngày mưa

dai dẳng vừa qua. Tôi tinh thần sảng khoái, mặc áo váy đẹp, mang theo một
tên hầu trai ra phủ. Lần này, tôi không đi xe ngựa mà đi bộ, đích đến vẫn là
nhà Nguyễn Hoàn nhưng khi đến nơi thì anh ta lại không có nhà. Tôi đành
quay ra phố, đi dạo một mình. Tên hầu trai vẫn lẽo đẽo sau.

Phố xá sau những ngày mưa ủ dột lại đông vui như trước. Tôi thong thả

ngắm mọi người mua bán trên phố. Đến một góc phố thì thấy rất đông
người tụ tập ở trước, đoán có trò vui nên tôi cũng nhanh chân đi đến xem
sao. Nhưng trò vui thì không có mà lại là trò cưỡng bức con gái nhà lành
giữa phố.

Bên kia đường là tên Đặng Lân cùng bọn thuộc hạ đang đứng vây quanh

một cô gái mặt mũi xanh mét, đứng rụt vai, mắt đã ươn ướt, đầy vẻ sợ hãi.
Còn hắn ta thì khoái chí, tay không ngừng đưa ra vuốt mặt, sờ tay cô gái.
Tôi nhớ lại lần trước hắn cũng từng có hành động bẩn thỉu như vậy với
mình thì máu nóng nổi lên. Tôi quay qua hỏi một người đàn ông bên cạnh:

- Sao mọi người chỉ đứng nhìn? Hắn ta làm bậy đáng lẽ phải đánh ột

trận, bắt lên quan phủ chứ?

Những người xung quanh nghe thấy, quay qua nhìn tôi, người thì ngạc

nhiên, người thì nhíu mày, có người khẽ khuyên nhủ:

- Cô gái, đừng ăn nói lung tung. Đặng Lân là quận mã của chúa thượng,

hắn làm gì cũng không ai dám nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.