ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 207

Tôi nghe mà tức giận trong lòng, Đinh Ngọc mới gả đi hơn một năm đã

phải chịu cảnh chung chồng. Tôi ngờ rằng rồi Đinh Ngọc cũng sẽ quay trở
lại phủ Trang quận công, tiếp tục cuộc sống nhẫn nhịn kia. Quả nhiên, mẹ
cả không biết đã khuyên răn thế nào nhưng Đinh Ngọc đã bình tĩnh hơn, nói
sẽ ở nhà thêm ngày nữa mới trở về bên kia.

Tối hôm đó tôi bực bội ngồi ở bàn đá, Đình Duệ từ trấn phủ trấn Sơn

Nam trở về thấy tôi nhăn nhó thì mới đến hỏi thăm. Tôi đem mọi chuyện kể
hết với anh. Ngày trước Đinh Ngọc và Đình Duệ rất thân thiết vì vậy nghe
xong thì anh rất tức giận, nói ngày mai sẽ tìm tên Phan Huy hỏi rõ mọi
chuyện, nhất định không để Đinh Ngọc chịu ấm ức.

Ngày hôm sau, Đình Duệ chưa kịp đi tìm Phan Huy thì anh ta đã đến tìm

Đinh Ngọc. Phan Huy nói muốn Đinh Ngọc trở về phủ Trang quận công,
không được tiếp tục ở nhà mẹ đẻ khiến anh ta mất mặt. Đình Duệ tức giận:

- Đinh Ngọc trở về để ngươi và cô vợ lẽ kia bắt nạt sao? Đinh Ngọc

trước giờ hiền lành, các ngươi thấy dễ thì muốn làm gì cũng được phải
không?

Phan Huy bị mắng thì đỏ mặt, tức tối:

- Nhà tôi không ai bắt nạt cô ta, nếu có cũng là do cô ta không biết sinh

nở.

Tôi nghe mà máu nóng dồn lên mặt, Đinh Ngọc chỉ mới gả đi hơn một

năm, anh ta mượn cớ chưa có con để tìm vợ lẽ không nói, còn dám trước
mặt chị, sỉ nhục chị không biết sinh đẻ. Tôi bước tới trước, muốn chửi anh
ta thì bị Đinh Ngọc kéo tay lại. Tôi nhíu mày nhìn chị, ngực vẫn còn phập
phồng tức giận. Đinh Ngọc gắng nở nụ cười, lắc đầu nhìn tôi. Tôi cảm thấy
vị chua xót từ trong lòng dâng lên đến tận cổ. Tại sao Đinh Ngọc phải chịu
đựng như vậy?

“Bụp”. Đình Duệ đấm một phát vào mặt Phan Huy, quát lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.