ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 209

lát sau chị mới vào phòng tôi. Chị ngồi bên giường, đưa tay vuốt tóc tôi,
giọng nhỏ nhẹ:

- Đinh Thanh, chị biết em bất bình cho chị nhưng chị không cảm thấy

buồn chút nào. Thật đấy, chị chỉ vì bị hiểu lầm mới tủi thân thôi.

Tôi ngồi dậy, cầm tay Đinh Ngọc, nói:

- Anh ta có người khác, chị không ghen tuông hay tức giận một chút nào

sao?

Đinh Ngọc cười mỉm, nhìn tôi:

- Chị chỉ muốn làm tốt trách nhiệm của một người vợ là được rồi.

Tôi bất giác hiểu được ý của Đinh Ngọc, là vì chị không có tình cảm với

Phan Huy nên anh ta có ở bên ai đi nữa chị cũng không để ý. Chiều hôm đó,
Đinh Ngọc ngồi võng quay trở lại phủ Trang quận công. Tôi nhìn bóng chị
và Gạo đi xa, cảm giác trống rỗng trong lòng càng lớn hơn.

Tôi ra khỏi phủ, đến thẳng nhà Nguyễn Hoàn. Anh ta thấy tôi thì rất

ngạc nhiên nhưng vẫn không quên chế giễu tôi:

- Tôi tưởng nàng không còn muốn gặp tôi nữa?

Tôi không trả lời, chỉ đi thẳng vào trong phủ, đến ngồi ở bàn đá ngoài

vườn, nói:

- Tôi đang buồn, tôi muốn uống rượu.

Nguyễn Hoàn nghe thấy thì hốt hoảng, ngồi xuống nhìn vào mặt tôi

chăm chú hỏi:

- Có chuyện gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.