ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 260

Tôi ngồi vùng dậy, đúng rồi, tôi đã từng đọc được một đoạn sách về

Nguyễn Huệ, trong đó có nhắc đến Nguyễn Hữu Chỉnh. Hèn gì khi nghe
đến tên của ông ta, tôi lại thấy quen quen. Chút trí nhớ ít ỏi trở về khiến tôi
mơ hồ sợ hãi, nếu ông ta là quan nhà chúa Trịnh, sao lại đi hiến kế cho
Nguyễn Huệ? Không lẽ là phản bội? Nếu vậy Nguyễn Hữu Chỉnh chính là
một mắt xích quan trọng trong sự kiện nhà chúa Trịnh sụp đổ.

Nguyên một đêm trằn trọc, sáng mở mắt ra thì đã muộn, tôi liền đi tìm

Đình Duệ nhưng người hầu trong phủ nói anh đã đi từ sớm. Tôi không ăn
sáng, đi thẳng ra cổng, nói xe ngựa đến trấn phủ trấn Sơn Nam.

Xe ngựa chậm rãi rung lắc trên đường, tôi ngồi sát cửa sổ nhìn ra ngoài.

Gió đầu thu táp vào mặt se lạnh càng khiến tôi thêm phần tỉnh táo. Quang
Bình nói đúng, dù tôi không muốn liên quan đến cuộc chiến này nhưng tôi
lại liên quan đến những người trong cuộc. Tôi không hi vọng lịch sử thay
đổi, tôi chỉ hi vọng những người bên cạnh mình không gặp nguy hiểm.

Xe ngựa vừa ra khỏi phố phường Thăng Long đông đúc thì một bóng

người đứng bên đường rơi vào tầm mắt của tôi. Tôi nói dừng xe, bước
xuống, đi đến đứng trước gương mặt ngạc nhiên của cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.