ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 267

quần và tóc tôi ướt nhẹp, cả người ngồi co lại trong góc. Anh ta chạy đi đâu
một lát đã quay về, đưa vào cho tôi một tấm khăn và một bộ áo quần.

- Tiểu thư, cái này tôi mua của một người dưới bến nước. Áo quần đơn

sơ nhưng người nên thay vào để tránh cảm lạnh.

Tôi gật đầu, đưa tay cầm lấy. Anh ta còn nói thêm:

- Tiểu thư cứ thay đồ trong xe, tôi sẽ ra ngoài canh gác. – Anh ta nói

xong thì bỏ đi cách xe ngựa khoảng mười bước chân, đứng quay lưng với
tôi.

Tôi ở trong xe ngựa nhanh chóng cởi bỏ đồ ướt, mặc áo váy khô vào,

dùng tấm khăn khô lau tóc ướt. Sau khi thấy tạm ổn, tôi mới chui đầu ra cửa
sổ của xe ngựa gọi anh ta quay về. Tôi ngồi trong xe lên tiếng:

- Ngươi tên gì?

- Thưa, tôi tên Hải. – Anh ta ngồi ở trước xe đáp lại.

- Họ tên đầy đủ? Nhà ở đâu? – Tôi thấy mình cần phải điều tra anh ta

hơn một chút.

- Thưa, tên đầy đủ của tôi là Trần Văn Hải. Nhà tôi ở phủ Ứng Thiên,

ngay cạnh kinh thành Thăng Long. – Anh ta thành thật khai báo.

Cứ thế, tôi hỏi một câu, anh ta trả lời một câu. Rốt cuộc tôi cũng biết

được tại sao anh ta lại đi làm người hầu đánh xe ngựa cho tôi.

- Mọi chuyện của ta, ngươi đều báo cáo với công tử?

Anh ta không trả lời. Hừ, không nói tôi cũng tự đoán ra được. Ra là tôi

đã bị theo dõi lâu nay. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hỗn loạn, có
chút ấm áp lại có chút chua xót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.