ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 287

- Nàng ta bị bệnh, tôi đi thay. – Tôi đáp rõ ràng, tiện thể cầm thẻ bài giơ

trước mặt anh ta.

Anh ta nhìn thẻ bài rồi ngẩng đầu cười, giọng đã hiền hòa hơn:

- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, vào đi.

Tên lính còn lại mở cổng, tôi xách giỏ cơm, đi thẳng vào, vừa bước

được ba bước đã nghe tiếng cổng đóng lại sau lưng. Đi được năm bước, lại
gặp hai tên lính gác hai bên đường, thêm năm bước nữa đã đi hết bụi chè
tàu, sân gạch nhỏ hiện ra. Trên sân gạch một bóng người mang áo xanh đen
đang luyện võ, từng động tác lúc nhanh lúc chậm nhưng rất dứt khoát. Tôi
đứng yên, tay nắm chặt giỏ cơm, mắt dán vào bóng người kia, dáng người
cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đang lấm tấm vài giọt mồ hôi hai bên má, thấm
ướt cả khăn cột ngang trên trán. Ánh mắt vô định vài lần quét ngang qua
người tôi khiến tôi giật thót nhưng anh vẫn không nhìn thấy tôi, hoặc là
không nhận ra tôi.

- Sao không mang cơm vào đi? – Giọng của một lính gác đứng bên mép

tường, có lẽ anh ta thấy tôi cứ đứng mãi một chỗ nên lên tiếng nhắc nhở.

Tên lính không chỉ nhắc nhở tôi mà còn khiến cho Trịnh Khải để ý đến

tôi, khoảnh khắc nhìn thấy mặt tôi trong mắt anh thoáng sững sờ ngạc
nhiên, động tác cũng dừng lại. Tôi nghe tim mình đập liên hồi, tay cố nắm
thật chặt giỏ cơm, cúi đầu đi thẳng vào trong gian nhà. Lúc đi ngang qua
anh, tôi cố gắng để mình trông không có gì khác lạ nhưng thực ra đến thở
tôi cũng quên mất.

Tôi chậm rãi bước lên bậc thềm đi vào nhà. Ngôi nhà này khá nhỏ, từ

cửa đi vào đã gặp bộ bàn ghế gỗ, bên cửa sổ bên kia là bộ bàn giấy, trên bàn
còn có một chồng sách và giấy, bút nghiêng trên lọ mực. Một vách ngăn
thưa ngăn phòng khách và phòng ngủ, tôi có thể thấy được một sạp gỗ để
ngủ và tủ gỗ đơn sơ trong kia. Tôi cắn môi, một màn sương mỏng đã che

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.