ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 288

phủ đôi mắt từ lúc nào. Đây sao có thể gọi là nhà ba gian? Nơi ở của một
vương tử sao có thể đơn sơ đến như vậy?

- Sao nàng vào được đây? – Trịnh Khải hỏi tôi.

Anh đã đứng ngay bên cạnh tôi từ lúc nào. Tôi ngẩng lên đã thấy gương

mặt tuấn tú sát gần trong tầm mắt. Anh gầy quá. Trịnh Khải thấy tôi không
trả lời thì hừ một tiếng trong họng rồi đến bên ghế ngồi, giọng nói lạnh lẽo:

- Nàng đến làm gì?

- Đưa cơm. – Tôi đáp ngắn gọn.

Anh nhìn tôi trong mắt có tia ngạc nhiên xen lẫn tức giận nhưng không

nói được chỉ có thể quay người nhìn ra hướng khác. Tôi lấy cơm và thức ăn
từ trong giỏ để ra bàn, sau đó cẩn thận xúc cơm ra một chén sứ trắng đặt
trên bàn trước mặt anh. Trịnh Khải quay qua nhìn chén cơm trắng rồi ngẩng
đầu nhìn tôi, gương mặt anh đỏ bừng, tay vớ lấy đôi đũa ném thẳng ra sân.
Đôi đũa va đập vào nền gạch vang lên những tiếng khô khốc rồi nằm im
mỗi chiếc mỗi góc. Hai tên lính đang đứng gác ngoài sân ngạc nhiên nhìn
vào trong nhà nhưng rất nhanh cúi đầu nhìn xuống chân.

Tôi cố trấn tĩnh, đi đến kéo hai cánh cửa khép lại rồi quay về vị trí cũ,

lấy một đôi đũa khác từ trong giỏ đặt lên bàn. Trịnh Khải cười mỉa mai:

- Nàng có hài lòng không?

Tôi không hiểu anh đang cố ý nói về chuyện gì, chỉ có thể đứng im lặng.

Anh hừ một tiếng trong họng rồi nói:

- Không phải nàng muốn ta không làm thế tử sao? Giờ nàng đã thỏa mãn

chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.