ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 373

Phú Xuân, chỉ cần Phú Xuân thất thủ, Tây Sơn sẽ có cơ hội tiến công ra
Đàng Trong và gây nguy hiểm cho Thăng Long.

Tôi kéo tay áo Đình Duệ:

- Anh Duệ không đi không được sao?

Anh đưa tay xoa đầu tôi rồi cười lớn:

- Đinh Thanh, em lớn rồi chứ có phải con nít lên ba đâu. Huống chi…

Đình Duệ không nói hết câu nhưng tôi biết anh rất khao khát được trở về

Phú Xuân. Ở đó có cha anh và Đình Khuê đang cầm quân, anh cũng muốn
ra chiến trận thay vì ở trấn Sơn Nam ngày ngày quản binh. Hơn nữa đây
còn là mệnh lệnh của quận công, tôi có nói gì cũng vô ích.

Đinh Ngọc khẽ thở dài:

- Lúc nào thì anh đi?

Đình Duệ nói chưa biết được chính xác ngày đi, đợi đợt gom quân trong

tháng tới xong anh sẽ lập tức lên đường. Tôi cắn môi một hồi mới hỏi Đình
Duệ:

- Anh Duệ, nếu biết trước là sẽ thua trận thì anh có ra đánh không?

Đinh Ngọc và Đình Duệ cùng quay qua nhìn tôi một cách ngạc nhiên,

sau đó thấy được vẻ mặt nghiêm túc của tôi thì anh mới thở dài mà đáp:

- Chưa ra trận làm sao biết được là thua hay thắng? Nhưng dù có biết

trước sẽ thua, anh cũng muốn đánh. Thà rằng thất bại trong vinh quang còn
hơn rụt cổ làm kẻ nhát gan.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, Đình Khuê, Đình Duệ và có lẽ nhiều người khác

cũng vậy, đối với họ tính mạng không quan trọng bằng lòng tự trọng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.