ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 394

- Đinh Thanh…

Không chỉ sương đêm lạnh mà trong lòng cũng lạnh ngắt, hai tay run

rẩy, hai chân muốn quỵ xuống nhưng Trịnh Khải đã nhanh tay lao đến ôm
trọn cả người tôi, giữ cho tôi đứng vững. Tôi tựa vào người anh, áp mặt vào
cổ anh, liên tục thở mạnh. Trịnh Khải vỗ nhẹ vào lưng tôi, giọng trầm thấp:

- Đừng sợ, đã có ta.

Trịnh Khải vừa ôm tôi vừa vỗ nhẹ vào lưng tôi, anh vẫn liên tục nói

thầm bên tai tôi cho đến khi tôi bình ổn được tâm trạng của mình. Tôi cố
trấn tĩnh bản thân, mở miệng hít vào một hơi thật sâu, đầu óc cũng tỉnh táo
hơn. Đưa hai tay ôm lấy anh, tôi vùi mặt vào ngực anh, thầm cảm ơn trời
đất vì anh vẫn còn sống.

Một tay Trịnh Khải đỡ lưng tôi, một tay vuốt má tôi, ánh mắt anh đầy lo

lắng nhìn tôi:

- Đinh Thanh, nàng có thể đi được không?

Tôi gật đầu, anh nói tiếp:

- Chúng ta rời khỏi đây thôi.

Trịnh Khải xoay người, một tay anh vẫn đỡ lưng của tôi, chúng tôi đi

chầm chậm về phía con đường mòn. Trên mặt đất đã được dọn sạch sẽ,
không còn xác chết hay vũ khí nào. Có lẽ Hải đã tranh thủ thu dọn chiến
trường trong lúc Trịnh Khải vỗ về tôi, còn việc anh ta giấu những cái xác và
vũ khí vào nơi nào thì tôi không muốn tìm hiểu.

Lúc ra đến con đường mòn thì tôi có cảm giác bước chân của Trịnh Khải

chậm hơn, anh cứng nhắc bước từng bước. Tôi bừng tỉnh, trời ơi, sao tôi lại
không nghĩ đến, có lẽ Trịnh Khải đã bị thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.