ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 418

Nghe đến Trịnh Khải, mắt tôi sáng rực lên, tinh thần cũng phấn chấn

hẳn. Đến giờ Tuất, nhân lúc Đinh Ngọc cùng mẹ cả trong phòng nói chuyện
riêng, tôi mặc thêm áo ấm rồi ra ngoài. Gạo đòi đi theo nhưng bị mấy người
làm bếp kéo lại giúp họ làm bánh mứt cho ngày tết.

Hải đánh xe ngựa đưa tôi đến ngôi đền cũ. Lần này anh ta rất cẩn thận,

đốt một lần hai đèn lồng, đưa tôi vào tận bên trong ao sen mới đi ra. Gió
thổi qua lạnh buốt, tôi co ro ngồi sát đèn lồng đợi Trịnh Khải. Thực ra
không phải Trịnh Khải đến muộn mà là tôi tranh thủ thời gian trốn đi nên
đến sớm. Ngồi không tôi lại nghĩ vu vơ, nhớ có lần Trịnh Khải nói sau khi
tôi và anh đoạn tuyệt, mỗi tối trung thu hai năm liền anh đều đến đây chờ
tôi. Thì ra trung thu đầu tiên tôi ở cùng anh tại nơi này lại quan trọng với
anh như vậy. Nghĩ đến đó, trái tim của tôi ấm áp vô cùng.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, tôi ngóng tai nghe cẩn thận. Ánh

sáng từ đèn lồng chiếu không xa, đến khi thấy được bóng hình quen thuộc
thì tôi mới thả lỏng. Giọng Trịnh Khải ấm áp vang lên:

- Nàng đến sớm vậy? Không sợ ma sao?

Tôi đứng dậy, bĩu môi với anh:

- Chàng còn dám trêu thiếp?

Rồi như nhớ ra điều gì, tôi lo lắng hỏi anh:

- Tại sao chàng lại ra ngoài? Lần trước gặp nguy hiểm như thế…

Chưa nói hết câu thì tôi chợt hiểu ra. Lúc đó chúa thượng bệnh nặng

nguy hiểm đến tính mạng, ngôi vị thế tử lại đang bỏ trống nên tất nhiên
Trịnh Khải sẽ là một mối đe dọa đối với Tuyên phi. Nay chúa thượng đã lập
Trịnh Cán làm thái tử, ngôi vị đã vững vàng, Tuyên phi không cần tốn công
sức giết hại Trịnh Khải nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.