ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 45

Sáng sớm, mọi người đã tất bật, bận rộn. Tôi để ý thấy rất nhiều khách

đến, mang theo phần lễ vật cúng, rồi sẽ ra bàn ngồi nói chuyện với quận
công. Mẹ cả sẽ chỉ huy người hầu đặt lễ vật ở đâu. Bàn thờ vốn không hề
nhỏ nhưng nhanh chóng đầy kín vật lễ cúng bái. Mẹ cả sai người kê thêm
một chiếc bàn trước bàn thờ, chiếc bàn lại nhanh chóng kín lễ vật.

Những người khách hầu hết là quan lại của trấn Nghệ An. Một số khác

đến từ nơi khác. Một nửa trong đó là vì quận công mời mà đến, một nửa lại
là nhớ ngày mà đến.

Tôi thực sự tò mò, Việp quận công là người như thế nào? Thông thường,

một người khi chết đi, có thể có nhiều người chỉ vì một lần gặp mặt mà đến
thắp một nén nhang tiễn đưa. Nhưng ngày giỗ đầu thường chỉ có người
trong nhà nhớ đến. Còn giỗ đầu của Việp quận công lại có nhiều người nhớ
mà đến thắp nhang?

Tôi tranh thủ lúc Đinh Ngọc rảnh rỗi, kéo nàng vào phòng hỏi chuyện.

- Chị, ông nội là người rất nổi tiếng phải không?

- Em thật không nhớ tí nào sao? Mới năm kia em còn nói, sau này sẽ lấy

người oai hùng như ông nội còn gì. – Đinh Ngọc rót trà, vừa uống vừa nói.

Nghe vậy, tôi càng tò mò hơn, càng gặng hỏi cho được. Đinh Ngọc nhìn

tôi, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ngày giỗ đầu của ông, kể chuyện của ông cũng rất hay.

Tôi gật gật. Đinh Ngọc uống một ngụm nước, bắt đầu kể.

Việp quận công xuất thân từ một hoạn quan, tên là Hoàng Ngũ Phúc.

Tuy là một hoạn quan nhưng ông là người văn võ song toàn, nổi tiếng mưu
trí. Ông giữ chức Tả thiếu giám sau lên chức Nội sai trong Hình phiên. Khi
khởi nghĩa nông dân nổi lên khắp nơi, Hoàng Ngũ Phúc đã dâng 12 điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.