ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 92

- Dự Vũ, ngươi đứng ở đây chờ ta.

- Dạ, công tử. – Dự Vũ trả lời.

- Còn nàng, đi theo ta. – Trịnh Khải nhìn tôi, giọng nói trầm thấp, ánh

mắt thấp thoáng ý cười.

Lần này tôi không dám bắt chước Trịnh Khải, nhưng khi tôi đi theo

Trịnh Khải được một đoạn thì phát hiện Gạo vẫn đứng im tại chỗ, bên cạnh
là Dự Vũ.

Trịnh Khải dẫn tôi vào trong nhà Thủy Tạ, anh nói thầm vào tai một

người đàn ông, sau đó chúng tôi được dẫn vào trong một gian phòng nhỏ
nhìn ra hồ. Gian phòng chỉ có duy nhất bàn của chúng tôi, xung quanh được
phủ rèm trúc ngăn không cho bất cứ ai nhìn vào trong, rất riêng tư.

Tôi ngồi xuống ghế, cầm ly trà đã được pha sẵn nhấp một ngụm. Vì quá

vội vàng nên tôi bị sặc. Tôi xấu hổ lôi chiếc khăn tay ra lau miệng, lau xong
mới nhớ ra là chiếc khăn của Trịnh Khải. Tôi nhìn chiếc khăn trong tay, rối
rít suy nghĩ nên làm gì với nó.

Đang rối rắm thì nghe tiếng cười bật ra thành tiếng của Trịnh Khải, tôi

ngẩng đầu nhìn anh, vẫn khôi ngô tuấn tú như lần đầu gặp, chỉ có khác một
điều là anh hình như cười nhiều hơn.

Trịnh Khải thấy tôi nhìn sững, liền ngưng cười, lấy lại giọng mới nói:

- Nàng cứ giữ chiếc khăn, là ta tặng nàng.

Tôi gật đầu, đem chiếc khăn cất vào. Trịnh Khải thấy biểu cảm của tôi,

anh lại cười:

- Sau mấy tháng không gặp, hình như nàng đã trở thành thục nữ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.