ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 97

Lại có tiếng gõ màn trúc. Lần này Trịnh Khải đứng dậy, bước ra vén

màn trúc. Người đàn ông gặp lúc mới đến nói nhỏ vào tai Trịnh Khải, tôi
thấy mặt anh cứng lại. Trịnh Khải gật đầu với người đàn ông, chờ ông ta lui
ra, anh đến ngồi đối diện tôi rồi nói:

- Nàng cứ ngồi ở đây ăn bánh chờ ta. Phụ, à, là cha ta đang ở đây, ta qua

gặp ông rồi sẽ quay lại.

Tôi gật đầu máy móc. Thật ra khi nghe Trịnh Khải nói cha anh đang ở

đây, tôi lại thấy chột dạ, mặc dù mình không làm sai điều gì. Nếu lén lút
hẹn hò với con của ông ấy thì có bị coi là làm sai không? Người thời này cổ
hủ, rất hay phán xét này nọ. Tôi có thể đùa nghịch với người ngang tuổi,
nhưng với người lớn tôi lại có cảm giác sợ.

Trịnh Khải thấy tôi gật đầu thì mỉm cười rồi đứng dậy. Lúc anh vén rèm

trúc còn quay đầu nhìn tôi một cái mới quay lưng đi ra ngoài.

Trịnh Khải đi khỏi, tôi càng rối bời. Nói gian phòng này kín, thật ra

cũng không kín. Rèm trúc có thể ngăn không nhìn rõ mặt, nhưng có thể
nhìn thấy bóng người. Nếu như cha của Trịnh Khải biết được tôi ngồi ở đây,
liệu có muốn gặp tôi không? Tôi cảm thấy tình huống có chút nguy hiểm.

Tôi muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng khi nhìn khay bánh thì tôi nghĩ

lại, muốn ôm của bỏ chạy. Nghĩ là làm, tôi lấy tấm khăn ban nãy được phủ
lên khay bánh, trải khăn ra, gắp mỗi loại bánh mấy cái đem bỏ lên chiếc
khăn, gấp kín rồi cột lại. Thấy khá ổn, tôi vén rèm trúc đi ra ngoài. Một tay
cầm túi bánh, tay kia để ngang ôm lấy bụng, tôi vừa đi vừa phập phồng lo
sợ bị ai đó hỏi. Nhưng lạ một điều, những người đi lại trong nhà Thủy Tạ
cũng không ai thèm để ý đến tôi. Rốt cuộc tôi cũng đi ra khỏi nhà Thủy Tạ
an toàn.

Tôi thở ra một hơi, đi đến bên Gạo đang ngồi một mình dưới gốc cây lộc

vừng. Gạo nhìn thấy tôi liền chạy đến hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.