ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1067

vào sổ sách. Cứ mười ngày Ngô ái Đào đích thân đến đối chiếu thu tiền
khách chơi đêm. Đích thân tới các viện kiểm lại một lần, thấy trên tường
các viện đều đề thơ. Ngẫm nghĩ từng bài, Ái Đào thấy rất đáng lưu tâm.
Vội trở ra, thì thấy thương nhân họ Uông đang chia tay sáu cô gái. Thấy Ái
Đào, Uông vờ như không biết, Ái Đào thấy Uông cũng lờ đi như không
hay, giơ tay hỏi:
- Quý khách ở đâu tới?
- Tôi là khách buôn sông ở đất Huy Châu. Trước đây ở Kinh Châu, gặp
Ngô Lột Da đã chém đi hàng vạn lạng bạc hàng hóa. Vì hết sạch vốn đã
theo các đạo sĩ vân du, học được một ít kiếm thuật để báo thù rửa hận. Nào
ngờ hắn tham lam tàn bạo đã bị cách chức, người ở quê hương không cho
hắn về, lại nghe nói hắn lẩn trốn ở Kim Lăng nên đến tìm. Song nghe thấy
Lục viện nhà họ Ngũ có nhiều cô phong lưu xinh đẹp, trong người lại còn
mấy chục lạng tiền vốn, bèn dốc ra cho mấy cô ở đây để tận hưởng sáu đêm
lạc thú, coi như trước đây Ngô Lột Da cướp hết. Nay tôi từ biệt để đi tìm
Ngô Lột Da để tính sổ ngài có biết hắn ở đâu không?
Mấy câu nói ấy khiến Ngô Ái Đào sợ mất vía, cuống lên phẩy phẩy tay nói:
- Không biết, tôi không biết.
Thế rồi quay lại bảo đứa hầu:
- Hãy rót nước mời ông đi.
Mồm thì nói nhưng chân thì vội vội vàng vàng đi tọt vào nhà trong, ông
Uông thấy thế nói:
- Nếu như Ngô Lột Da cũng rụt cổ chui vào hang như thế thì chẳng tìm đâu
được nữa.
Nói xong ha hả cười rồi ra. Lại đề ở cửa viện một bài thơ

Mũ áo cân đai mà chi nữa,
Phong lưu ta vẫn chuộng người xưa.
Ngũ Hồ rong ruổi tìm dấu cũ.
Sáu viện đi qua rũ bụi trần.
Người đời nguyền rủa đành cam chịu,
Tham ô thuở ấy đáng đời thay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.