ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1152

chuyện:
- Chúng mày đừng làm như thế, làm thế thì ta còn mặt mũi nào nữa? Ông
say mà biết được thì làm thế nào?
Rồi bà ta cứ thở dài thườn thượt. Từ Minh khe khẽ nói:
- Cháu hoàn toàn nhờ cô che chở và sắp đặt cho.
Hôm ấy Ái Thư cứ phải lẩn trốn không dám gặp mặt mẹ.
Ngày hôm sau Từ Minh mang tới vài chục lạng đồ trang sức đưa cho Lam
thị, mong bà che giấu cho. Lam thị không nhận, Từ Minh cứ van nài mãi bà
mới nhận, rồi nói:
- Khi ông say không có rượu thì ông ấy rất cố chấp nói chưa chắc ông đã
nghe. Mà khi đã rượu vào, say càng khó nói. Ông ấy đã cân nhắc đi cân
nhắc lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng đã quyết gả cho lão Đại. Nếu
nói làm vợ lẽ cháu thì ông ấy sợ người ta chê cười và nhất định không chịu
gả. Có điều bây giờ chúng mày đã để xảy ra việc này thì ta vẫn cứ để cho
chúng mày ngấm ngầm đi lại với nhau.

Ba người thỏa thuận để che mắt Bách Thanh Giang. Cháu cô cháu cậu xưa
nay đi lại với nhau, chẳng ai để ý tới làm gì, Vì thế hai đứa cứ tự nhiên lên
lầu hành sự, Lam thị ở dưới trông chừng.

Ngày qua tháng lại đã được hơn nửa năm. Lam thị biết con mình đã hư
hỏng, sợ rằng lời ra tiếng vào sẽ khiến cho các bà mối kiếm cớ thoái thác.
Song Bách Thanh Giang chẳng hay biết gì, nói:
- Trai to dạm vợ, gái lớn gả chồng, cớ sao bà cứ để nó ở nhà hầu hạ bà?
Nhân cơ hội ấy Lam thị mới nói vào:
- Cháu đằng ngoại nhà họ Từ muốn cưới nó làm vợ.
Nào ngờ Bách Thanh Giang say rượu hất tung chiếc bàn nói:
- Con gái ta mà lại gả làm vợ lẽ cho nó à? Anh em con cô con cậu còn rất
gần, về luật, nếu đã lấy nhau cũng phải bỏ.

Lam thị và Ái Thưcứ âm thầm kêu khổ. Lại có một người thư ký của huyện
này tên là Giản Thắng, vợ mới chết, không cha mẹ, không con cái, cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.