ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 122

nỗi oan ức gì mà người ta lại đến tận nhà để hại ông". Định báo cho Xương
Bá biết, nhưng sợ gõ cửa làm kinh động xóm làng, muốn bỏ đi để tránh
chuyện liên quan, song lại không nỡ. Chu Ân nghĩ: "Ông ấy đã cứu giúp
mình, sao mình lại không cứu giúp ông ấy" Rồi lại nghĩ: "Chỉ có kéo xác
chết này đi chỗ khác, thì ông mới tránh khỏi điều tiếng". Nghĩ xong anh
bèn đứng lên đống gạch, cởi xác chết ra, cũng chẳng cần biết anh ta thế
nào, rồi cõng xác chết đi. Đi chừng nửa dặm tới một chiếc cầu, anh đặt
chiếc xác xuống, cởi chiếc thừng trên cổ ra, buộc hòn đá vào xác chết, rồi
nhẹ nhàng thả xuống nước. Sau đó quaytrở lại bỏ gạch đá vào quang gánh
đi. Có bài thơ làm chứng:

Mang nặng công ơn cứu đói nghèo,
Trộm tuy bắt được vẫn cho thêm.
Cứu người chẳng khác mình tự cứu,
Việc thiện trên đời thật khó thay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.