ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 120

Công Tế nói nhún nhường mấy câu, rồi bảo Chu Ân rằng:
- Thôi thì phiền ông vậy.
Nhà không có guốc, Chu Ân sang hàng xóm mượn, rồi đưa cho Công Tế.
Còn Chu Ân tìm một đôi đã hỏng để đi. Chu Ân vào nói với mẹ một câu,
quay ra dặn dò Phù thị dọn dẹp bát đĩa, rồi ra tiễn chân Công Tế. Công Tế
nói:
- Trời sắp tối rồi, anh không phải tiễn chân tôi.
- Nhân thể tôi đến chỗ anh để biết nhà, - Chu Ân nói, - đợi đến mai lại phải
nói thêm nhũng lời khách sáo; hai là đôi guốc ấy tôi đi mượn, sợ rằng
người ta cũng dùng, nên đến mang về trả họ.
- Thế thì phiền ông quá, - Công Tế nói, - biết lấy gì để tạ ơn ông đây?
- Thôi thì tùy ông, - Chu Ân nói, - tôi có "kiện" đâu.
Cả hai cùng cười, suốt dọc đường họ vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Chẳng
mất chốc đã tới nhà. Hai người đều lễ phép mời nhau ngồi. Lúc ấy trời vẫn
còn sáng, Chu Ân thấy trong nhà bày biện rất sang trọng. Chỉ thấy:

Cửa sổ sơn son,
Tường vôi trắng xóa.
Trên tường,
treo bức tranh danh tiếng, chẳng mới chẳng cũ,
dán mấy bài thơ danh sĩ, nửa thực nửa hư.
Trên bàn,
mấy thiên rách nát, xem hết luật lệ triều Minh.
Vài cuốn sổ tàng, sao cả thông thư thất chính,
Bút lông thỏ nhọn, sắc bén tựa dao,
Màu mực mới nguyên, như sơn đặc sánh.

Chu Ân ngồi một lúc, uống xong chén trà, cầm guốc đứng dậy cáo từ. Vừa
bước ra khỏi cửa, thấy tấm biển, bèn dừng lại nói:
- Tôi quên khuấy đi mất, không nhờ ông một việc.
- Quên việc gì, - Công Tế nói, - bây giờ nói cũng không muộn.
- Không giấu gì ông, - Chu Ân nói, - cuộc sống của tôi hiện nay thật khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.