ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1268

được. Tính ra lương chỉ độ bảy tám lạng. Không còn cách nào khác, Từ
Bằng Tử đành phải dạy.
Trong lớp, chỗ này dạy "Thiên tha huyền hoàng", chỗ kia hỏi "Triệu Tiền
Tôn Lý". Đứa lớn thì mang theo gói đất màu đỏ đứa bé tập viết thì khóc vì
không có giấy mực. Thay nhau nuôi thầy thì cơm trên là của cải, dưới là tỏi
hành, hễ nhấc roi lên là chúng kêu cha kêu mẹ. Suốt ngày anh rát cổ bỏng
họng vì lũ học trò.
Từ Bằng Tử dạy được hai tháng, bảo họ chi tiền lương cho vợ thầy mua
gạo, thì mọi người đều khất đến mùa. Khi họ gặt về lại cho người đi đòi, thì
có người mang bột mì, có người mang dưa hoặc rau đến rồi trừ vào tiền
lương của thầy, đi mòn cả ngõ mà cũng chỉ thu được ít tiền rách nát. Bước
sang tháng sáu học sinh bỏ học quá nửa, họ nói là trời làm đại hạn, nhà
không có ăn lấy tiền đâu mà thuê thầy. Từ Bằng Tử dạy bốn năm đứa trẻ
lớn nhỏ, chân tay đầy bùn đất thì sao mà sống nổi, anh đành dứt khoát thôi
không dạy nữa. Từ đó cuộc sống Từ Bằng Tử càng ngày càng khốn đốn.
Cơm lạnh canh suông bữa có bữa không.
Khăn rách giày thủng, nữa kín nữa hở
Mặt bủng da chì,
Chân tay ghét gúa.
Gặp người chẳng nói chẳng rằng.
Nhìn bóng, thở dài than ngắn.
Ai bảo là tú tài bụng chữ hàng bồ
Ai bảo đã từng phong lưu công tử
Từ Bằng Tử như người mất hồn, chẳng ai thèm để ý tới. Một hôm anh lủi
thủi đi trên đường, bỗng có một người hỏi:
- Từ tiên sinh đi đâu thế?
Từ Bằng Tử ngước nhìn thì đó là Thúc Tự, người Vệ Lý trước đây cũng có
con đến học anh. Bằng nói:
- Chẳng có việc gì đi quanh quẩn cho đỡ buồn.
- Sau khi thôi không dạy học, anh đã tìm việc gì làm chưa?
- Chưa.
- Có một lớp học xa, không biết anh có chịu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.