ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1270

càng dữ dội:
Không phải trận ác chiến Xích Bích,
Thì cũng là rồng lửa bao vây.
Dòng sông lửa bốc cao đỏ rực,
Chẳng khác nào ma quỷ tung hoành.
Trên bờ, Từ Bằng Tử chỉ biết đấm ngực dậm chân. Thuyền lương chở
nặng, trong lúc khẩn cấp thẳng biết làm sao mà đẩy đi được chỉ cứu được
người lên bờ là may, ai còn nghĩ tới vớt lương thực nữa. Hôm sau quan
đảm trách vận chuyển lương thực làm một tờ trình, quan địa phương bắt
giữ, chờ chiếu chỉ nhà vua. Lúc ấy ngay đến quan cũng chẳng lo nổi mình
thìlàm sao mà quan tâm đến Từ Bằng Tử được. Không có một xu dính túi
Từ Bằng Tử sống sao đây. Lang thang khắp nơi, đến lúc tới miếu Đông
Nhạc thì anh thấy người nhờ viết sớ rất đông, anh nghĩ: "Việc này ta cũng
làm được". Bèn tới nói với đạo sĩ:
- Tôi là người nơi xa tới, chẳng may gặp nạn không chỗ nương thân, muốn
nhờ thầy cho thuê một cái bàn viết sớ, kiếm ít tiền sống qua ngày, mong
thầy rộng lòng thương!
- Sao không được. - Đạo sĩ nói. - Chỉ cần anh viết rõ ràng sạch sẽ, một ngày
cũng kiếm được một trăm đồng.
Từ Bằng Tử bèn mượn một chiếc bàn, vừa đặt bút nghiên đã có người
mang sớ đến nhờ viết. Hôm ấy anh kiếm được chín mươi đồng. Đúng là:

Chẳng như khất thực cam chui háng,
Lại giống thổi tiêu lẩn đám đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.