ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 128

chi dùng hàng ngày, không lúc nào anh quên ơn Xương Bá. Một hôm làm
xong việc, trời vẫn còn sớm, Chu Ân muốn đến thăm Xương Bá. Một là,
anh áy náy về việc xác chết, không biết sau khi thả xuống sông sẽ ra sao, và
cũng muốn báo cho Xương Bá biết tin này. Đương nhiên không phải Chu
Ân muốn kể công với Xương Bá, và cũng không đòi ông ấy phải đền ơn.

Vừa mới đi tới đầu cầu, thấy người ta đứng vòng trong vòng ngoài bàn tán.
Chu Ân bước tới thấy một xác chết đầu oặt ra. Đúng là xác chết anh dìm
xuống đêm trước, đã được vớt lên bờ. Lúc ấy bụng Chu Ân hơi run, chỉ sợ
liên lụy đến mình, nhỡ ra bất chợt họ ghép mình vào tội tự ý di dời xác
chết, kết hợp với tội ăn trộm thì chống sao nổi. Chu Ân tới nơi xem, càng
kinh hãi. Chẳng phải ai khác mà đó chính là Ngu Tín Chi, người anh con bà
cô. Cha Tín Chi là Ngu Bá Cần. Xưa kia ông tổ họ Ngu là một người giàu
có trong làng. Đời Bá Cần do không biết kinh doanh, rồi lại phải đóng thuế
má sai dịch, cửa nhà sa sút dần. Đến đời Tín Chi thì cửa nhà đã khốn đốn sa
sút. Chu Ân thường hay đi lại với anh, từ khi hai nhà lâm vào cảnh túng
quẫn hiu hắt, nên ít qua lại. Chu Ân thấy thế không sao cầm nổi nỗi thương
tâm, tự nhiên gào lên khóc. Những người xem quanh đấy thấy anh là thân
nhân của người chết, không thể không hỏi, người ấy tên gì, ở đâu.

Chu Ân chưa trả lời xong, thì thấy một người trong đám đông vội kéo tay
anh, nói:
- Hãy đến nhà tôi, tôi sẽ bàn với anh.
Chu Ân quay đầu lại chỉ thấy:

Trán ngang ba ngấn, chau lại thành tên độc ác
Thao láo mắt tròn, nhắm nghiền thấy được mưu gian
Sợ mình nghèo, sinh lòng oán hận.
Lo người giàu, đòi phải chia đều.
Đất bằng gió mưa,
Trời xanh sấm sét.
Kế độc đã thành, chẳng kể làng xóm gần xa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.