ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1336

Đúng là:

Rồng bay phượng múa vung ngọn bút
Tiền của tuôn trào tự đó ra.

Phủ Đông Xương có một ông quan nghỉ hưu, họ Viên. ông vốn nhậm chức
Thái thường tự khanh, vì dâng sớ kể tội Vương Trấn nên bị treo mũ từ
quan. Vua xuống chiếu gia ân cho ông một chức quan danh nghĩa. Song
ông là người lập ngôn, khi trở về ông khác hẳn với những viên quan xấu
khác, tiếng tăm ông lừng lẫy, trong kinh ngoài nội ai ai cũng kính trọng.
Ông nghe nói có một anh ngươi Nam viết chữ đẹp, nhân tiện ông dẫn con
trai đi dạo và xem người ấy viết chữ. Con ông tên là Viên Kiệt, tuy chưa
vào trường phủ học, song trong đám học trò cậu ta là người thông minh
nhất. Hai cha con tới cửa hàng ăn, thấy câu đối treo la liệt, ông cầm lấy một
tờ xem, nói:
- Chữ viết chưa thật điêu luyện, song cũng đẹp.
Lát sau ngài Viên cũng chen vào cửa hàng, nói với Thời Đại Lai:
- Xin chào anh.
- Xin chào ngài. - Chủ hàng nói. - Sao quý ngài cũng hạ cố tới tệ xá này.
Thời Đại Lai nghĩ đây chắc là ông lớn nên vội vàng sửa sang lại quần áo,
đứng dậy vái chào. Ngài Viên nói:
- Viết đẹp mà có cảm hứng.
- Con là người lưu lạc, - Thời Đại Lai nói, - dựa vào việc này để kiếm ăn
chứ có biết viết gì đâu ạ.
Thấy nói năng nhã nhặn, ngài Viên hỏi:
- Anh cũng từng đi học rồi chứ?
- Thưa ngài con cũng học được chút ít.
Ngài Viên hỏi anh mấy bài cổ văn và mấy danh sĩ thời Ngô, Thời Đại Lai
vừa viết vừa trả lời rất lưu loát. Ngài Viên hỏi họ tên, nghĩ bụng: "Người
này không phải đến đây bán chữ” rồi nói:
- Thời tướng công có hành lý gì không? - Ngài Viên hỏi.
Chủ cửa hàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.