ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1334

chuyện, nhân lúc nhàn rỗi anh cũng đứng chen vào đám đông nghe. Người
ấy kể một câu chuyện về Trương Văn Tú người Dương Châu, mới xảy ra
gần đây. Nghe thấy nỗi khổ của Trương Văn Tú, Thời Đại Lai nghĩ: “Khổ
như thế chưa thấm vào đâu, như mình đây mới thực là khổ”. Đại Lai mải
mê nghĩ, quên cả về, mãi đến khi tan cuộc anh mới cùng mọi người đứng
dậy về quán trọ ăn cơm. Tới phòng ngủ định cởi áo đi nghỉ thì thấy bên
hông nhẹ bỗng, lấy tay sờ thì gói bạc biến đâu mất. Anh nghĩ: "Hay là mình
để trong gói quần áo, không mang theo người". Mở gói ra xem, tìm đi tìm
lại mấy lần, song nào có thấy. Anh xem lại túi thì thấy một đường dao rạch,
anh dậm chân nói: "Thôi chết rồi. Đúng là lúc mình mải nghe đã bị kẻ cắp
rạch túi lấy đi rồi".

Suốt đêm anh trằn trọc, đập giường lật gối, trăn trở mãi không sao ngủ
được. Anh nghĩ: "Phong Nhiễm Tử đã dặn ta phải hết súc thận trọng, thế
mà không nghe lời anh. Vừa mới lên bờ đã gặp rủi ro, may mà hai hôm
trước đi thuyền, chứ nếu đi bộ thì chưa biết chừng đã hỏng việc từ lâu rồi.
Bây giờ đâm đầu vào bức vách rồi, thật là tiến thoái lưỡng nan, đường cùng
mà tiền cũng hết, làm thế nào bây giờ. Sáng mai Đại Lai đành bán chiếc
khăn bông cho chủ hiệu để trả tiền cơm. Lại còn phải kiếm mấy đồng mà
sống chứ. Đây là lúc quẫn bách nhất, không thể buông xuôi. Chẳng còn
lòng dạ nào mà đi du ngoạn nữa. Anh tìm đường qua sông, tiền túi không
nhiều, anh chỉ mua chiếc bánh bao lót dạ chứ không dám mua cơm. Đến
Sơn Đông thì trong túi không còn một xu, bây giờ lại đang là mùa đông, rét
mướt mà trên người chỉ có một chiếc áo dài, ban ngày làm áo, ban đêm làm
chăn. Có bài thơ ghi lại tình cảnh này:

Người coi là áo,
Ta coi là chăn.
Ban đêm ta đắp,
Ban ngày ta mặc.
Người coi là áo,
Ta coi là vàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.